Cơ hội chỉ đến những lúc bất ngờ, không biết nắm giữ, ắt sẽ hối tiếc
Ai trong chúng ta cũng đều khát khao gặp được cơ hội đổi đời, thăng tiến, phát triển bản thân,… Nhưng trong quá trình tìm kiếm các cơ hội như ý, biết đâu bạn lại vô tình đánh mất rất nhiều cơ hội phù hợp trên đường đi. Cho nên, hãy tỉnh táo, sáng suốt và nhanh nhạy, đừng để lỡ mất những cơ hội thực sự dành cho mình để rồi hối tiếc về khoảng thời gian chỉ biết “đuổi hình bắt bóng”.
Chuyện cô gái lỡ mất chuyến xe về nhà
Tôi xin kể lại cho bạn một câu chuyện Tiến sĩ John Bezhad đã chia sẻ, tôi tin chắc bạn sẽ thấy nó rất ý nghĩa và thú vị,…
Vào một buổi sáng đẹp trời nọ, một cô gái còn rất trẻ đã đi xe buýt ra vùng ngoại ô cách xa nhà cô đang ở để ngắm cảnh thiên nhiên và thư giãn. Cô quyết định đi một mình vì muốn được tự do và được làm chủ mọi quyết định trong ngày hôm ấy.
Bị thu hút bởi sự ấm áp nhưng rất mát mẻ của không khí cách xa đô thị ồn ào, cũng như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thiên nhiên xung quanh, cô gái trẻ đi khắp nơi để thưởng thức hương vị trong lành của vùng ngoại ô thuần khiết. Khi nào khát nước thì cô uống nước, đói thì ăn những chiếc bánh cookie ưa thích mà cô đã chuẩn bị mang theo từ nhà.
(*) Bài viết được trích từ sách Làm chủ tuổi 20 – Kim chỉ nam thành công tuổi trẻ, xem thêm thông tin sách tại đây:
Thời gian như trôi qua rất nhanh và mặt trời đã ngả bóng dài từ hướng Tây sang. Nhìn kim đồng hồ, và theo dự định ban đầu, cô gái bèn quay trở lại trạm dừng xe buýt để quay về nhà ở trung tâm thành phố. Chẳng bao lâu sau, có một chiếc xe buýt tới và dừng lại nơi cô đang chờ, lúc đó cô gái tự nhủ: “Trời vẫn còn sớm lắm, chi bằng mình hãy tiếp tục ở lại chụp thêm vài tấm hình đẹp quanh nơi này rồi hãy lên chuyến xe sau về nhà cũng không muộn!”
Nghĩ vậy nên cô gái quyết định không bước lên xe và ra hiệu cho lái xe biết cô sẽ đi chuyến xe tiếp theo. Hiểu ý, bác tài đã cho xe lăn bánh về hướng trung tâm thành phố. Cô gái ở lại, tiếp tục chụp thêm vài tấm hình ưng ý nữa cho đến khi trời đã bắt đầu xế chiều.
Một chiếc xe buýt khác xuất hiện từ xa và cô gái quyết định sẽ lên chiếc xe này để về nhà. Thế nhưng khi chiếc xe này đến trạm đỗ dừng lại, cô gái nhận thấy đây là một chiếc xe buýt đã rất cũ kỹ vì nước sơn xe đã bị ố màu. Bên trong xe có một số hành khách là thợ mỏ quần áo lấm lem và không được sạch sẽ.
Cô gái cảm thấy không ưng ý và ngay lập tức quyết định sẽ không lên chiếc xe này, để đi chuyến sau. Cô nghĩ rằng vẫn còn nhiều chuyến xe buýt khác sẽ dừng lại nơi đây đón khách về thành phố trước khi trời tối.
Quả thật sau khi tiếp tục chờ đợi thêm khoảng 30 phút nữa thì chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày về thành phố cũng đã xuất hiện. Cô gái mừng rỡ vẫy tay cho xe buýt dừng lại để lên xe. Khi xe dừng lại thì cô gái phát hiện ra trên xe không còn một chỗ trống nào cho cô cả! Đây là chuyến xe cuối cùng nên tất cả mọi người đã tranh thủ lên xe trước khi đến trạm dừng chân nơi cô ngồi chờ. Lúc đó không có hành khách nào tự nguyện bước xuống xe nhường chỗ của họ cho cô. Sau khi mất vài phút sắp xếp không được, bác tài đành phải cho xe khởi hành về thành phố theo yêu cầu của những người khách khó tính đang ngồi chờ trên xe.
Khi xe lăn bánh thì trời cũng vừa sụp tối, cô gái một mình ở lại, và tiếp tục chờ đợi chuyến xe sau để được kịp về nhà trong cùng buổi tối hôm ấy. Nhưng tiếc thay đó đã là chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày mà có lẽ cô gái trẻ không biết. Nên cứ vẫn tiếp tục chờ đợi…
Cuộc sống có rất nhiều cơ hội cho tất cả mọi người, và cơ hội ở khắp mọi nơi chung quanh chúng ta. Cô gái ấy đã lãng phí các cơ hội sớm được trở về nhà khi từ chối những chuyến xe buýt còn chỗ. Và cô đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày vì chuyến xe đó không còn chỗ trống cho cô bước lên.
Tội nghiệp cho cô gái trẻ đã lỡ chuyến xe buýt về nhà trong buổi tối để có thời gian chuẩn bị tốt cho công việc vào ngày hôm sau. Nhưng chắc chắn rồi cô gái trẻ cũng sẽ về được đến nhà an toàn vì dù sao cô cũng chỉ lỡ một chuyến xe buýt mà thôi.
Kết thúc câu chuyện, Tiến sĩ John Bezhad đã nhận xét: “Nếu chỉ là nhỡ một “chuyến xe buýt về nhà” thì vẫn còn cơ hội để đi về bằng các phương tiện khác hoặc thậm chí có thể chờ đợi cho đến ngày hôm sau rồi cũng về được. Nhưng nếu một người mà bị nhỡ chuyến xe buýt của cả cuộc đời mình thì có lẽ còn đáng tiếc hơn rất nhiều!
Lãng phí cơ hội và lãng phí thời gian là những sự lãng phí tài sản vô hình lớn nhất của con người. Vì cơ hội trôi qua, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại lần thứ hai. Còn với thời gian: thời gian chính là cuộc sống của con người!”.
Bạn thấy đó, liệu người thành công có ngồi và tính toán mãi mọi thứ hay không? Chắc chắn là không! Họ làm tất cả những việc họ có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, rồi họ ra quyết định về việc có làm hay không.
Chuyện anh nông dân đánh mất viên đá tâm nguyện
Một người nông dân nghèo thường hay than thân trách phận vì mình sinh ra trong một gia đình nghèo. Anh ta cho rằng nếu được sinh trong gia đình giàu có thì hẳn là cuộc sống của anh ta đã khác rồi.
Nghe tin ở một ngọn núi nọ có một ông cụ thông tuệ, có thể giúp được cho người khác trở nên giàu có hơn, anh nông dân quyết đi tìm cho bằng được ông cụ ấy. Trải qua hành trình vất vả, trèo đèo lội suối, anh cũng gặp được ông cụ. Và xin ông hãy rủ lòng thương giúp cho mình trở nên giàu có hơn.
Ông cụ nói:
– Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội giàu có, thành đạt. Nhưng con phải biết nắm bắt chúng.
Anh ta than rằng mình đã chăm chỉ, vất vả sớm hôm nhưng vẫn không thể giàu lên được. Cuối cùng ông đồng ý giúp anh ta, nhưng có thành công hay không đều là do anh ta mà thôi.
Anh nông dân đồng ý, ông cụ dặn:
– Mỗi sáng sớm và khuya, khi mặt trời chưa mọc hoặc đã lặn, con hãy đến bãi cát ngoài thôn, tìm lấy hòn đá tâm nguyện. Những viên đá khác đều lạnh, riêng đá tâm nguyện thì khác. Khi con cầm lên và nắm tay lại sẽ thấy nó rất ấm và phát sáng. Nếu có được nó thì sẽ đạt được mọi ước muốn. Nên nhớ, khi đã cầm lên thì con phải giữ vững trong lòng bàn tay. Có thế thì cơ hội làm giàu mới đến được. Nếu vứt xuống đất thì viên đá lập tức mất linh nghiệm.
Anh nông dân nghe thấy mừng rỡ, bèn cảm tạ ông cụ và trở về làm theo lời ông nói. Sau mấy tháng miệt mài vẫn không tìm thấy được “đá tâm nguyện”, cho rằng ông cụ lừa mình, định đi tìm ông để hỏi tội. Anh ta tức giận chộp lấy một viên đá ném đi và bỗng dưng viên đá ấy phát sáng và nổ tung.
Hình ảnh của ông cụ bỗng dưng hiện ra và nói:
– Đáng tiếc cho nhà ngươi, cơ hội đã đến rồi, vậy mà theo thói quen của một kẻ thiếu kiên nhẫn, ngươi lại để tuột mất. Cũng như bao lần trong đời, ngươi đã bỏ qua không biết nắm lấy. Và cũng không đủ kiên nhẫn để nắm lấy các cơ hội. Trong giây phút cuối, ngươi đã tìm thấy đá tâm nguyện vậy mà chỉ một cái nắm tay ngươi cũng không làm được, mãi mãi đã đánh mất cơ hội rồi.
Anh nông dân tức tưởi vì chỉ còn vài giây nữa mà bản thân vẫn không kiên nhẫn để vuột mất cơ hội của mình. Đôi khi cơ hội có ngay trong tầm tay, nếu chúng ta không biết nắm bắt, nó sẽ tuột khỏi tay chúng ta. Đó là lý do tại sao chúng ta phải nắm thật chặt, thật chặt.
Không phải lúc nào cơ hội cũng xuất hiện lần thứ hai, hãy biết trân trọng và nắm lấy cơ hội ở hiện tại. Một khi nó đã qua thì không thể lấy lại được. Còn nếu đã đánh mất rồi thì bạn cũng đừng hối tiếc. Hãy nhìn vào tương lai và đón nhận những cơ hội khác. “Khi một cánh cửa này đóng lại, thì sẽ có cánh cửa khác mở ra”. Nhưng không vì thế mà bạn để những cánh cửa trôi qua vô định như thế.
Trích từ sách Làm chủ tuổi 20
Có thể bạn quan tâm: Làm chủ tuổi 20 – Kim chỉ nam thành công tuổi trẻ