fbpx

DẾ CHOẮT – GIÁ TRỊ TINH THẦN MỚI LÀ THỨ MỌI NGƯỜI NHỚ VỀ.

“Giờ mọi người gặp tôi ngoài đường sẽ nói: “Ê! Dế! Chú bé loắt choắt!”, chứ đâu ai nói “Ê! Dế! Nhà lầu xe hơi!”…Chàng thanh niên sinh năm 1996 đơn giản là để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên nhất.

10h đêm, ở khu cắm trại nằm sâu trong Thung lũng Vàng, Đà Lạt – lúc này đã tối om như mực. Trời rất lạnh và âm thanh duy nhất là tiếng lá thông xào xạc đập vào nhau, cùng tiếng hát lanh lảnh từ một nhóm bạn trẻ ở lều bên cạnh.

Nhóm chúng tôi gồm tôi, cậu nhiếp ảnh, Dế choắt và bạn gái, cặp đôi GenZ nổi tiếng Wean và Naomi, cùng 2 người bạn nữa, đã cùng phóng xe máy trong màn đêm Đà Lạt rét căm căm để cùng đến đây cắm trại. Trong ánh đèn vàng ấm áp, Dế bỏ mũ ra và đi lại trên thảm cỏ một cách thoải mái. Nhiều ánh mắt và tiếng thì thầm tò mò không giấu diếm của một nhóm bạn gần đó. Dường như ai cũng dễ dàng nhận ra cái hình dáng gầy gò, khiêm nhường và kín đáo kia là Dế choắt – Quán quân vừa bước ra từ một trong những cuộc thi nổi tiếng nhất Việt Nam năm 2020, Rap Việt.

Nhưng Dế đã quen với sự nổi tiếng đó, chàng thanh niên sinh năm 1996 đơn giản là để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên nhất. Sau tất cả những hào quang và tiếng vỗ tay tán thưởng, Dế choắt trở lại thăm Đà Lạt, đèo bạn gái đi trên chiếc xe máy đi khắp nơi xa gần, giơ tay ra chào và ôm bất cứ người bạn cũ nào vô tình gặp gỡ, hào hứng mời chúng tôi tới thăm căn nhà nhỏ mới thuê, chưa kịp dọn dẹp đã… đi thi liền mấy tháng. Nếu ở trên sân khấu Rap Việt, Dế choắt cho chúng ta thấy một rapper thú vị và đầy bản lĩnh. Thì ở đây, giữa thành phố xinh đẹp bao quanh là mây và rừng thông tĩnh mịch này, Dế choắt cho chúng tôi thấy một góc khác của mình, đáng mến, thân mật và đầy tình cảm.

Dù đã nổi tiếng từ trước khi tham gia Rap Việt, nhưng công bằng mà nói, tất cả mọi thứ đang diễn ra với Dế Choắt chắc hẳn choáng ngợp hơn trước rất nhiều, Dế đã quen với những hào quang hiện tại hay chưa?

Thật ra, khi sự nổi tiếng đến với tôi lần thứ 2, nó cũng tạo ra rất nhiều áp lực. May mắn cho tôi, tôi đã vượt qua điều đó chỉ trong vài ngày thôi. Lúc đó tôi rất hoang mang: “Chết cha, mình thành Quán quân rồi. Tự dưng đùng một cái nổi tiếng nữa, mình đi đâu mọi người cũng nhận ra”. Tôi vô cùng phân vân, không biết rằng mình có nên giấu mình đi không? Mình có nên đi ra đường kĩ hơn không? Có nên đeo khẩu trang kín mít lại để mọi người không thể nhận ra không? Tôi làm điều đó trong 2 ngày. Và tôi thấy… thật khó chịu. Tôi không được là mình khi đang sống một cuộc sống bình thường, tự dưng phải che chắn, đi đâu cũng phải cúi đầu. Cuộc sống đó không phải là tôi.

Vậy là tôi mới ngồi suy nghĩ: “Ủa, hôm qua với hôm nay mà mình đã khác vậy sao? Hay mình thử lại cái cách của ngày hôm qua, với những gì mình đã cố gắng. Nó thoải mái hơn, và mình cũng thoải mái, mình gặp được những nguồn năng lượng tích cực”. Bản thân những khán giả khi gặp tôi, họ có thể chúc mừng và hỏi thăm, động viên lẫn nhau. Ngược lại với khi tôi giấu mình, mọi người tò mò và luôn đặt câu hỏi: “Ồ, phải Dế không?”.

Tôi nghĩ rằng, quan trọng là mình phát ra tín hiệu của sự nổi tiếng là gì? Là gần gũi hay là ngôi sao? Tôi chọn cách gần gũi, và nó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Cảm giác trở thành NHÀ VÔ ĐỊCH như thế nào?

Cảm giác trở thành nhà vô địch? Đó là tôi đã chiến thắng được bản thân mình. Điều đó rất quan trọng. Vốn dĩ, tôi có rất nhiều nỗi sợ và chọn một cuộc sống ẩn mình, tôi không tự tin. Tôi có rất nhiều khuyết điểm và sau một thời gian lên Đà Lạt, tôi hiểu mình hơn, tôi biết được mình muốn gì và đi theo con đường nghệ thuật này như thế nào.

DẾ CHOẮT - GIÁ TRỊ TINH THẦN MỚI LÀ THỨ MỌI NGƯỜI NHỚ VỀ.

Tôi vẫn nhớ cái ngày 14 ấy, là ngày tôi được mọi người dành tình cảm rất lớn cho danh hiệu Quán quân. Nó giống như sự trưởng thành của tôi nhiều hơn là cái gì đó cao quý. Tôi không đặt chữ Quán quân đó vào mình quá nhiều và tôi biết đó là một cột mốc cho đoạn đường mình đi.

Tôi từng xăm một lá cờ Việt Nam trên mặt và nhận ra rằng sâu trong tiềm thức của tôi, tôi muốn được làm nghệ thuật Việt Nam, muốn khiến ngôn ngữ đó tiếp cận với bạn bè quốc tế. Từ đó, tôi quyết tâm rằng tôi phải khai thác được hết chiều sâu ngôn ngữ Việt Nam và hiểu rằng nó cũng giống như việc mình tái tạo lại ngôn ngữ trong nhạc Rap.

Hạnh phúc không phải một tiêu chuẩn, cũng không phải một lựa chọn gì đâu chị. Hạnh phúc là khi tôi ngồi đây, tôi có thể nói được là tôi đã hạnh phúc. Hạnh phúc không có đúng, có sai. Hạnh phúc luôn nằm trong trạng thái cân bằng. Không có anh này hơn hay chị này hơn mà tất cả mọi người đều được uống rượu cùng nhau, được uống nước suối cùng nhau, có thể ăn cơm với nhau, hoặc một mình. Đó mới là hạnh phúc. Chứ không phải là tôi phải sống trong cái hoàn cảnh đó tôi mới là hạnh phúc. Hay tôi lựa chọn rằng tiêu chuẩn của tôi là như vậy thì tôi mới hạnh phúc.

Hạnh phúc là đôi khi chúng ta biết nó đủ.

Bản tính của tôi là góp nhặt. Tuổi trẻ của tôi thường đi và đã thấy rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống. Nhưng tôi chỉ… thấy thôi. Tôi chỉ nhớ rằng khoảnh khắc đó nó đẹp, góc đó nó đẹp, con mèo lúc đó nó làm cử chỉ đó đẹp, con chó nó thể hiện tình yêu thật đẹp. Tôi góp nhặt những điều đó lại. Ngày trước tôi thường quên. Điểm khuyết của con người là hay bị quên. Mình làm xong điều gì cũng có thể quên và đến một lúc nọ, tôi nhớ lại những điều tôi đã quên. Hôm qua tôi quên cái gì? Lúc đó tôi quên cái gì? Thế là nó ra được một đống luôn chị à.

Hiện tại, tôi không khoác lên mình chiếc áo của sự nổi tiếng, hào quang hay bất cứ gì giống thế. Cái hào quang ấy, đã được thắp lên trong tâm của tôi, trong tim của tôi, trong cái cách tôi cúi đầu nhìn nhận và tận hưởng. Cho dù sau này, sự nổi tiếng ấy không còn đến hay không còn chọn tôi nữa, thì tôi vẫn có được cái niềm vui. Cái hào quang là thứ do mình chọn, mình chọn hào quang nào thôi! Không phải là hôm nay mình nổi tiếng, ngày mai mình không nổi tiếng nữa là mình sẽ buồn và ủ rũ đâu. Quan trọng là ngày mai tôi vẫn được ăn uống đầy đủ, có sức khỏe, có niềm tin trong cuộc sống, và những trải nghiệm cùng thử thách trong tương lai sẽ khiến tôi có niềm tin hơn.

Cái câu chuyện mà tôi hối hận nhất chính là sự thờ ơ. Sự thờ ơ đó, tôi nhìn được chính tôi trong đó rồi mới có thể nhìn rộng hơn. Mình làm gì thì làm, nhưng mình đừng thờ ơ với bản thân mình. Thờ ơ đó sẽ tạo ra sự vô cảm với những người xung quanh. Điều đó, tôi đã trải nghiệm rất rõ khi tôi chứng kiến những người thân trong gia đình, đồng hành với tôi – cảm thấy buồn. Sự quan tâm của họ dành cho tôi nhưng tôi lại thờ ơ. Tôi cứ nghĩ rằng mình là một người chơi nghệ thuật, mình phải cống hiến cho nghệ thuật. Đến một lúc, tôi thấy được rằng đến bản thân mình còn không quan tâm mình nữa, lấy gì mà người ta quan tâm vào câu chuyện của mình?

 DẾ CHOẮT - GIÁ TRỊ TINH THẦN MỚI LÀ THỨ MỌI NGƯỜI NHỚ VỀ.

Khi tôi chạm đáy, tôi chỉ còn một mình. Tôi mới hiểu rằng: Ồ, câu chuyện đó là do mình mà. Hành vi đó là do mình cư xử. Chỉ có tự mình đưa mình chạm đáy thôi. Vậy, làm sao để đưa mình lên? Cũng chỉ tự bản thân mình đưa mình lên thôi. Bằng cách an ủi cái suy nghĩ của mình: Ngày mai tôi sẽ tốt hơn, ngày kia tôi sẽ tốt hơn. Đó là cách để giúp mình đỡ bận lòng, bởi đã chạm đáy rồi còn bận lòng thì là lý do dẫn đến tự tử đấy chị à, tiêu cực quá nhiều.

Và phải đặt cột mốc nhé, ngày mai, ngày mốt, năm sau… rồi mãi tôi không thay đổi được gì đâu. Hãy đặt câu hỏi là: Mình sẽ thay đổi trong bao lâu? Với tôi, tôi cho mình 3 năm làm điều đó, nhưng 2 năm tôi đã làm được rồi. Thay đổi đầu tiên: Không nói dối nữa. Bởi khi nói dối, nó sẽ đưa mình đến những người nói dối và rút cuộc câu chuyện diễn ra xung quanh chỉ là dối lừa lẫn nhau thôi. Nói thật, mình sẽ gặp những người sống thật.

Mọi người nhìn vào chức Quán quân của tôi, nó là cả một cộng đồng cùng cộng hưởng năng lượng đó. Mọi người gặp tôi, chúc mừng vì danh hiệu Quán quân, thì tôi cũng phải làm thế nào để cộng đồng ngày một rộng lớn. Đó là phát tán, lan tỏa để những bạn sau có thể thấy được năng lượng của Dế, của cộng đồng, các bạn cũng sẽ muốn tham gia và làm được điều có ích cho xã hội.

Link báo gốc: http://ttvn.toquoc.vn/de-choat-gia-tri-tinh-than-moi-la-thu-moi-nguoi-nho-gio-ai-gap-toi-ngoai-duong-se-noi-e-de-chu-be-loat-choat-chu-dau-ai-noi-e-de-nha-lau-xe-hoi-220206120307507.htm

(Happy Live tổng hợp)

 

Có thể bạn quan tâm:

THIẾT KẾ CUỘC ĐỜI THỊNH VƯỢNG – CẨM NANG X Y DỰNG MỘT CUỘC ĐỜI ĐÁNG SỐNG

Sách Thiết kế cuộc đời thịnh vượng - Thái phạm

ĐỌC THỬ

ĐẶT SÁCH

Các viết cùng chủ đề