Giới hạn của sự phi thường: VĐV 102 tuổi lập kỷ lục chạy nhanh nhất thế giới
Mẹ tôi rất khỏe và không có vấn đề gì về sức khỏe, thậm chí bà ấy có thể di chuyển rất nhanh. Vì vậy tôi đã đưa bà đến trường đại học cùng với mình và yêu cầu bà chạy 400m. Mẹ tôi đã làm theo yêu cầu, dần dần nó khiến tôi nghĩ rằng: “Bà ấy có thể tham gia thi đấu”.
Bắt đầu luyện tập từ năm 2009, người nhìn thấy tiềm năng và là huấn luyện viên của bà Man Kaur là ông Gurdev Singh – con trai của bà. Ở độ tuổi 102, bà được xem là “hiện tượng” của Ấn Độ khi đã giành lấy tấm huy chương vàng trong cuộc đua điền kinh dành cho vận động viên thuộc nhóm tuổi từ 100 đến 104, tại giải điền kinh thế giới World Masters Athletics Championships ở thành phố Malaga, Tây Ban Nha. Tổng thời gian để bà Man Kaur hoàn thành phần thi 200m của mình là 3 phút 14 giây. Ngoài ra, bà cũng giành được huy chương vàng trong phần thi phóng lao của giải đấu này.
Trước đó, vào năm 2017, bà cũng lập kỷ lục bằng cách trở thành người sống trên trăm tuổi chạy nhanh nhất thế giới tại World Masters Games. Là vận động viên duy nhất cạnh tranh trong hạng mục trên 100 tuổi, chiến thắng của bà có thể nói là đã được ấn định từ trước. Tuy nhiên, tinh thần mà bà Kaur thể hiện trong cuộc thi là điều không phải những người cùng tuổi với bà có thể thực hiện. Qua việc làm của mình, bà Kaur muốn gửi gắm thông điệp đến các bạn trẻ: Hãy tránh xa những món ăn vặt và bắt đầu áp dụng một chế độ luyện tập thể thao lành mạnh!
Hàng ngày, bà thức dậy lúc 4 giờ sáng. Sau khi tắm rửa, thay quần áo và pha trà, bà bắt đầu thì thầm những lời cầu nguyện cho đến khoảng 7 giờ sáng. Thỉnh thoảng bà sẽ đến đền Gurdwara, nơi thờ phượng dành cho người Sikh. Kế đến, bà đi đến đường đua để tập chạy nước rút trong vòng 1 giờ. Vận động viên 40 tuổi Raksha Muni nói: “Bà ấy là nguồn cảm hứng vô tận và tôi rất vui khi được gặp bà ấy”.
Có lẽ bây giờ bạn đang nghĩ rằng… bà Kaur có thật sự đã 102 tuổi hay không? Mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào xác minh được độ tuổi chính xác của cụ bà này, nhưng dựa vào giấy khai sinh của đứa con lớn nhất của bà Kaur, bạn hoàn toàn có thể phỏng đoán độ tuổi của bà ấy. Cụ thể, khi giấy khai sinh này đã phát hành cách đây 81 năm thì bà Kaur khoảng 20 tuổi.
Tìm được lý tưởng của đời mình ở tuổi 93
Nhìn lại cuộc đời của bà Kaur rõ ràng bà không phải là một vận động viên nhà nghề được đào tạo từ trong nôi, thậm chí bà còn đứng ở vị trí rất xa so với danh hiệu vận động viên.
Thực tế bà chỉ mới bắt đầu luyện tập vào năm 2009, khi con trai Gurdev Singh (80 tuổi) khuyến khích bà theo đuổi và trải nghiệm hoạt động điền kinh. Ông Singh động viên mẹ mình rằng: “Mẹ không bị bệnh tim mạch hay khớp gối, mẹ có thể tập điền kinh“.
Ông Singh là người con thứ hai trong số ba người con của bà, là huấn luyện viên và cũng là người cổ vũ nhiệt tình cho mẹ mình. Tuy nhiên, ông cũng là một đối thủ điền kinh của bà Kaur, và ông đã giành được hơn 80 huy chương điền kinh kể từ năm 1992.
Khi được đặt câu hỏi điều gì đã khiến ông đưa người mẹ của mình (lúc đó đang 93 tuổi) đến đường đua, anh Singh giải thích rằng: “Mẹ tôi rất khỏe và không có vấn đề gì về sức khỏe, thậm chí bà ấy có thể di chuyển rất nhanh. Vì vậy tôi đã đưa bà đến trường đại học cùng với mình và yêu cầu bà chạy 400m. Mẹ tôi đã làm theo yêu cầu, dần dần nó khiến tôi nghĩ rằng: “Bà ấy có thể tham gia thi đấu””.
Riêng Kaur cho biết, bà thực sự yêu thích điền kinh nên bà nhanh chóng theo đuổi và bắt đầu cải thiện năng lực. Sau 2 năm khổ luyện, bà đã tiến bộ rất nhanh. Vì vậy con trai đã đăng ký cho bà tham gia các sự kiện chạy đua quốc tế mà ông có mặt.
Ông Singh cho biết: “Sau đó bà ấy đã rất phấn khích vì có nhiều người muốn chụp ảnh cùng bà”. Hầu hết cổ động viên của bà Kaur đều được sinh ra vào thập niên 70 và 80. Quả thật bà là một nguồn cảm hứng bất tận đối với họ!
Gần hết cuộc đời dành cho cuộc mưu sinh
Cả Singh và hai anh chị em của ông đều là những vận động viên bẩm sinh. Nhưng bà Kaur không bao giờ tìm hiểu xem bà thật sự giỏi môn thể thao nào hay không. Bà được sinh ra ở Ấn Độ tại khu vực phân vùng trước năm 1916. Mẹ bà Kaur qua đời khi sinh con. Vì vậy bà đã được ông bà ngoại của mình nuôi dưỡng ở Patiala. Ông bà của Kaur đã cố gắng gửi bà đến trường khi bà còn rất nhỏ.
Bà cười lớn khi nhớ về những ngày tháng thơ ấu, bởi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhưng bà lại không hề quan tâm đến việc học hành. Bà kể: “Tôi rất hay trốn học. Tôi thích chạy nhảy xung quanh và sau đó làm một vài công việc để kiếm ít tiền”. Khi đó cuộc sống của bà gắn liền với việc tiết kiệm những đồng xu để dệt cho mình một bộ đồ ngủ. Bà cũng hay thu thập cành cây sầu đâu để bán như một loại bàn chải đánh răng tự nhiên. Trong khoảng thời gian đó bà cũng hay xay lúa mì bằng tay và kéo sợi chỉ.
Vào đầu những năm 1930, bà Kaur đã tìm được một công việc giống như vú em và làm người giúp việc cho hoàng hậu Maharaja của Patiala. Kaur kết hôn của năm 1934, bà sinh được ba đứa con. Sau đó bà trở thành một đầu bếp và làm việc cho các gia đình tại nhiều ngôi nhà trên thành phố.
Bộ sưu tập 32 huy chương vàng
Kể từ khi bắt đầu sự nghiệp của mình, bà Kaur đã góp mặt tại các cuộc thi ở Canada, Malaysia, New Zealand, Singapore và Đài Loan. Bà đã mang về 32 huy chương vàng cho bộ sưu tập của mình.
Tại thành phố Auckland của New Zealand vào tháng 4 vừa qua, bà Kaur đã chiến thắng huy chương vàng trong nội dung chạy nước rút 100m và 200m. Bà cũng giành được huy chương vàng cho 2 môn thể thao mới là: Phóng lao và ném tạ. Nhưng không chỉ thế, tại đây Kaur đã phá vỡ kỷ lục thế giới trong bộ môn phóng lao với cú ném gần 5 mét. Cùng với sự giúp đỡ của con trai mình bà đã luyện tập chăm chỉ để đạt được thành tích tốt hơn, cũng như gia tăng tốc độ chạy của mình.
Trong cuộc thi ở New Zealand năm 2017, thành tích nội dung chạy 100m của bà chỉ mất 74 giây. Nói về điều này ông Singh cười vui vẻ: “Rất khó để cải thiện dù chỉ trong 1 giây nhưng mẹ tôi đã nâng thành tích thêm 4 giây nữa”.
Để đẩy nhanh tốc độ chạy của mình, bà Kaur đã cố gắng đi đến đường đua mỗi ngày. Đồng thời cứ 3 ngày mỗi tuần, bà sẽ đi ném tạ và phóng lao. Vào những ngày luyện tập chạy nước rút, bà đã chạy 30 mét, 40 mét và 50 mét. Chúng được thay đổi luân phiên với những ngày chạy 100 mét và 200 mét. Bà cho biết: “Nếu như thời tiết quá gay gắt tôi sẽ đi đến phòng tập thể dục và nâng tạ”.
Song song với đó là một chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Bà chỉ uống nấm sữa kefir, sữa đậu nành và nước trái cây tươi vào buổi sáng. Lúc 11 giờ bà sẽ dùng một bữa ăn với đậu lăng, rau quả và chapati (bánh mì phẳng làm từ lúa mì mọc tự nhiên). Vào lúc 4 giờ chiều, bà sẽ sử dụng nước ép tiểu mạch thảo kết hợp với quả hạch và hạt mầm. Vào buổi tối bà dùng bữa một lần nữa với chapati và đậu lăng, rau quả cùng một ly sữa đậu nành.
Phải dừng lại đam mê khi không còn tiền tiết kiệm
Hầu hết các bài tập thể thao đều xuất phát từ tình yêu và niềm đam mê. Ông Singh nói: “Không hề có tiền thưởng, trên thực tế chúng tôi còn phải trả tiền để được tham gia”. Theo đó, để được góp mặt trong những cuộc thi và bùng cháy với đam mê của mình, ông đã phải chi tiêu dè sẻn trong cuộc sống.Thậm chí ông đã chuyển nhượng toàn bộ công việc kinh doanh khi vợ ông qua đời. Ông cho biết: “Con trai và con gái của tôi sống ở nước ngoài, vì vậy tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi làm điều này”.
Vào tháng 1/2017, Chính phủ cuối cùng cũng đã thừa nhận những nỗ lực của họ khi đưa tên Ấn Độ vào trong bản đồ dành cho các môn thể thao cao cấp. Đồng thời cấp cho họ một căn hộ gần sân vận động đại học ở Patiala.
Tại căn hộ này ông Singh đảm nhận nhiệm vụ nấu ăn, còn bà Kaur giặt ủi và dọn dẹp. Đó quả thật là một cuộc sống giản đơn, nhưng ông Singh nói: Đến khi tiền tiết kiệm của ông cạn kiệt họ sẽ phải dừng lại đam mê mà mình theo đuổi.
Ông cho hay: “Chúng tôi không phải là những người tham lam, sẽ tốt hơn nếu như chính phủ chỉ hỗ trợ chi phí thực tế cho chúng tôi”. Riêng bà Kaur lại cho biết, việc đi du lịch khi tham gia các cuộc thi là điều khó khăn. Và trong những chuyến đi đến các sự kiện công cộng và sống ngoài khách sạn cũng không hoàn toàn là những niềm vui: “Ở nước ngoài họ thậm chí còn không phục vụ cho bạn một tách trà nhiều lần”.
Đón nhận những phước lành
Mặc dù những khó khăn vẫn đang còn đó, nhưng bà Kaur đang rất mong chờ cuộc thi Masters được tổ chức vào năm 2020 tại Nhật Bản. Ông Singh cho biết cuộc sống thật sự là một vòng tròn tuần hoàn. Bởi nhiều năm trước mẹ anh từng làm việc tại cung điện Patiala như một người giúp việc với mức lương hàng tháng là 10 rupee (tương đương 15 xu tiền Mỹ hiện nay).
Nhưng sau khi chiến thắng trong cuộc thi ở Canada năm 2016, bà đã được mời tham gia chạy điền kinh 5km ở Patiala (bà là người chạy vài trăm mét đầu tiên) và được mời nghỉ qua đêm tại cung điện ngay tại căn phòng ngủ của người nữ hoàng mà bà đã phục vụ trước đây.
Nghe được điều này bà Kaur lắc đầu và mỉm cười, bà nói: “Bạn sẽ không bao giờ nhận được những điều mình cầu mong. Vì vậy tốt hơn hết hãy đón nhận phước lành khi nó đến bên bạn”.
Nguồn: Tinhhoa.net
Thiết Kế Cuộc Đời Thịnh Vượng – Thái Phạm
Hướng dẫn chi tiết cách xây dựng cuộc đời đáng mơ ước của bạn