Con không thể chỉ biết tiết kiệm cho mỗi bản thân mình được
Mẹ tôi luôn phàn nàn rằng: “Tại sao con không dành dụm tiền cho tương lai?” Cha tôi thường nói với tôi rằng, tiết kiệm là một trong những vũ khí hiệu quả nhất của các gia đình trung lưu cho những sự không chắc chắn trong tương lai.
Tôi đã đi làm suốt hơn một năm qua và bao giờ cũng vậy, chưa hết tháng, ví tôi đã trống rỗng. Theo nghĩa đen, tôi chẳng có chút tiền tiết kiệm nào cho tương lai.
Bố mẹ tôi nghĩ rằng, tôi đang hoang phí tiền bạc một cách “vô tội vạ”. Tuy vậy, tôi không hút thuốc, không uống rượu, không mua quần áo đắt tiền. Hơn nữa, tôi không có thói quen tiêu tiền vào những việc không cần thiết. Năm ngoái, nhân một chuyến đi công tác, tôi đã ghé thăm nhiều khu ổ chuột. Sau lần chứng kiến tình trạng sinh sống cơ cực của người dân nơi đây, tôi quyết định giúp đỡ các trẻ em nghèo bằng chính số tiền mình kiếm được.
Tôi muốn những đồng tiền của tôi sẽ đến tay những người thực sự cần đến sự trợ giúp. Tôi cũng thực sự bất ngờ khi biết hầu hết những trẻ em sống ở khu ổ chuột đều muốn đến trường và thích vẽ tranh. Tôi đều đặn trả tiền nhập học và các chi phí học tập khác cho các em. Ngoài ra, tôi còn mua sách, vở và các đồ dùng học tập như bút mực, bút chì, tẩy, vót bút, hộp màu, tẩy, phấn để các em có điều kiện học tập tốt hơn. Công việc này thực sự khiến tôi cảm thấy vui sướng và thỏa mãn.
Tôi giấu kín bố mẹ, bạn bè và người thân chuyện này. Không ai biết tôi đang âm thầm giúp đỡ các trẻ em nghèo khổ ở khu ổ chuột. Cách đây vài phút, mẹ của một đứa trẻ gọi cho tôi và nói với tôi rằng, “Shovan Bhai, kết quả học tập con gái Sadia của tôi đã đứng đầu lớp 3 của nó.” Mẹ Sadia mừng đến phát khóc. Giọng cô ấy như lạc hẳn đi, tôi không thể nghe thấy cô nói gì ngoài tiếng khóc của cô.
Trong giây lát, tôi bỗng nín lặng. Tâm hồn tôi ngập tràn hạnh phúc và tôi không thốt lên lời nào nữa. Sau đó, tôi ngồi trên ban công phòng mình và nhâm nhi một tách trà. Từ ban công nhìn xuống, tôi thấy một bé chạc 4-5 tuổi, ăn vận rách rưới. Cô bé chuyên thu nhặt rác trên cả con phố, chỉ mặc mỗi chiếc quần thủng lỗ chổ, chân đi đất.
Ở tuổi đó, cô bé lẽ ra phải bận rộn với việc làm bài tập về nhà, chơi búp bê hoặc đùa vui với những đứa trẻ khác, tôi màu các bức tranh và được bố mẹ yêu chiều mới đúng. Ấy vậy mà, thật không may, cô luôn phải lang thang trên đường phố để xin đồ ăn. Những đứa trẻ vô gia cư không được ăn uống đầy đủ và không được đến trường. Tôi cảm thấy tâm trí mình trống rỗng khi nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu trong tình trạng khốn khổ ấy.
Ở vào những thời khắc như vậy, tôi thầm nói với bố mẹ mình rằng, con xin lỗi bố mẹ. Con không thể là một thanh niên sống có trách nhiệm, lúc nào cũng chỉ biết tiết kiệm tiền bạc cho tương lai mỗi bản thân mình được.
Đó là những chia sẻ của anh Shovan Chowdhury đến từ Bangladesh trên trang Quora trong phần trả lời câu hỏi “Bạn đang giấu bố mẹ bí mật nào?” Câu trả lời của anh đã thu hút 645,5 nghìn lượt người xem và nhận được 45,8 nghìn lượt upvote.
Nguồn: Quora, Minh Phương dịch
Thiết Kế Cuộc Đời Thịnh Vượng – Thái Phạm
Hướng dẫn chi tiết cách xây dựng cuộc đời đáng mơ ước của bạn