fbpx

Edward Thorp: Những mánh khóe của các sòng bạc để vét sạch túi tiền của người chơi

Khắp mọi sòng bạc Edward Thorp lui tới, ông đều tìm thấy điểm bị chơi khăm, bị cấm chơi, hoặc người chia bài xáo bài sau mỗi lượt chơi.

Edward Thorp - Những mánh khóe của các sòng bạc để vét sạch túi tiền của người chơi

Sử dụng kỹ thuật đếm bài ở sòng bạc

“Vào tháng 8, tôi di chuyển từ Los Angeles đến Las Vegas để chơi blackjack theo lời mời của “Junior”. Tôi đang viết cuốn sách của mình và muốn tìm hiểu thêm về các chiến thuật mà sòng bạc có thể sử dụng nhằm ngăn độc giả của tôi chiến thắng. Junior, một sinh viên luật Harvard đã liên hệ với tôi khi tôi còn ở MIT. Cậu bắt đầu chơi blackjack ở sòng bạc vào sinh nhật tuổi 21 của mình, sử dụng một phương pháp gọi là end play, một hệ thống được phát hiện và khai thác bởi một vài tay chơi đời đầu. Ý tưởng căn bản là chơi các trò chơi một cỗ bài đơn nhất được chia cho đến cuối ván. Mặc dù người chơi theo lối này với những chiến thuật không hoàn hảo của họ thường mang đến nhiều bất lợi, đôi khi cỗ bài dần về cuối có rất nhiều quân Át và quân Mười. Sau đó những người chơi sành sỏi sẽ có những khoản cược mang lợi thế khổng lồ. Họ cần những ngân quỹ khủng để cầm cự trong những biến động vốn dữ dội trước đó. Mặc dù sòng bạc có thể thắng lớn, họ cũng có thể thua đậm vì vậy họ không thích những tay chơi này.

Ví dụ như Junior bị cấm trên diện rộng, bị chơi khăm, hoặc bị xáo bài liên tục, vì vậy cậu ta cậy vào một nghệ sĩ trang điểm Hollywood để hóa trang cho cậu nhìn giống người Trung Quốc hơn. Với mái tóc nhuộm đen và chân mày được tỉa tót cẩn thận bằng dao cạo, cậu ta ngồi vào một chiếc bàn blackjack ở Las Vegas. Ăn vận bên ngoài cơ thể cường tráng là lớp trang phục ở phố người Hoa, cậu trông giống như một người khác. Sau đó, pit boss ở sòng bài nhắm vào cậu ta, bật cười, và bảo, “Nhìn Junior này, cậu ta ăn bận như một người Trung Quốc”.

Edward Thorp đếm bài ở khách sạn Tropicana
Edward Thorp đếm bài ở khách sạn Tropicana

Junior tài trợ cho cuộc chơi của tôi với một ngân quỹ khiêm tốn 2.500 đô la, tương đương với khoảng 20.000 đô la ngày nay. Cậu ấy theo tôi quanh Vegas với một mắt đề phòng gian lận và mắt kia để ý ngân quỹ. Trong khi tôi đang chơi ở Sands, một pit boss biết đến Junior đã lan truyền thông tin cho hội bạn hắn rằng Junior đang ở trong thành phố.

Quản lý sòng bạc nhìn thấy bất cứ khi nào Junior chơi, thì tôi đang chơi ở gần đó. Sau đó người chia bài của tôi tăng cường xáo bài và tung chiêu. Có quá nhiều chiêu trò khiến tôi bất an khi tự mình chơi trong một tương lai mà không có một chuyên gia bên cạnh theo dõi và cảnh báo tôi.

Mặc dù tôi học được từ Junior rằng gian lận là một vấn đề nghiêm trọng và có thể khiến tôi thành một kẻ thua cuộc thay vì người chiến thắng, cậu ta không chỉ cho tôi cách nó vận hành hay làm thế nào để phát hiện nó. Khi đó, tôi đang viết một quyển sách (Beat the dealer – Đánh bại nhà cái) có lẽ gửi đến hàng nghìn người chơi bài ở các bàn blackjack với ý nghĩ họ có thể chiến thắng. Nếu những tay chia bài không trung thực xóa sổ họ, đó sẽ là một bi kịch và là “lò mổ” cho các tay chơi. Tôi phải hiểu tường tận quy cách gian lận và giải thích nó cho độc giả của mình để họ có cơ hội nhận biết và tránh vấp nó. Đó là điều đưa tôi đến Nevada.

Sau chuyến đi với Junior, khi tôi kể với Russell – một ảo thuật gia và nhà nghiên cứu về cờ bạc, về vấn đề của mình với các chiêu trò của sòng bạc, cậu ấy đề nghị tôi và người bạn của cậu ta, ông Mickey MacDougall, đột kích vào sòng blackjack. Mickey thuần thục, vừa là một ảo thuật gia vừa là tay dò bài nổi tiếng. Cuốn sách của cậu ấy Danger in the Cards (Sự nguy hiểm trong những lá bài) mô tả cuộc phiêu lưu dò tìm gian lận của mình trong các trò chơi lậu. Cậu cũng đóng vai trò cố vấn đặc biệt cho Ban kiểm soát trò chơi Nevada trong nhiều năm. Giúp cho Ban kiểm soát soi ra một số sòng bạc nhỏ vì gian lận. 

Chúng tôi gặp nhau ở Las Vegas vào tháng 1 năm 1962, trong kỳ nghỉ cuối năm ở New Mexico State. Russell là một cử nhân 35 tuổi và Mickey, một người hướng ngoại yêu đời ở lứa tuổi 60. Khi chúng tôi chọn một sòng bạc và tôi tìm thấy một chỗ ngồi ưa thích ở các bàn blackjack, kế hoạch của chúng tôi là cho tôi đặt cược một cách khiêm tốn cho đến khi tôi nhận được tín hiệu đi trước từ Mickey.

Theo đó, tôi sẽ nâng mức đặt cược của mình và chơi trong một giờ, dừng lại sớm hơn nếu tôi, Mickey hoặc Russell cảnh báo ngưng. Dừng lại sau một giờ cho tôi nghỉ ngơi, trong thời gian đó tôi di chuyển sang một sòng bạc khác. Thay đổi sòng bạc sau mỗi phiên và tùy chỉnh kíp giờ quay trở lại sẽ giới hạn số lần chúng tôi bị theo dõi bởi bất kỳ một nhân viên sòng bài nào. Để tránh gây chú ý thêm nữa, tôi dừng chơi vào bất kỳ thời gian nào trước khi tôi thắng quá lớn và tôi cũng dừng lại sau những khoản thua đều đặn nhằm hạn chế tác động trong những trường hợp gian lận mà chúng tôi không phát hiện được. Về mặt toán học, sự gián đoạn không quan trọng bởi vì cả quá trình chơi của tôi chỉ là một chuỗi dài các tay bài, cắt nhỏ nó thành các phiên và chơi chúng vào những thời điểm khác nhau tại các sòng bài khác nhau nên không ảnh hưởng đến lợi thế của tôi, cũng như không ảnh hưởng đến số tiền mà tôi có thể trông đợi sẽ chiến thắng trong dài hạn. Nguyên tắc này áp dụng trong cả trong cờ bạc lẫn đầu tư.

Edward Thorp chơi bài
Để tránh gây chú ý thêm nữa, Edward Thorp dừng chơi vào bất kỳ thời gian nào trước khi tôi thắng quá lớn và tôi cũng dừng lại sau những khoản thua đều đặn

Các mánh khóa gian lận của sòng bạc

Khi Mickey và Russell ra hiệu tôi đã bị gian lận, tôi dừng lại và đi ra ngoài với họ để đúc rút một bài học về cách nó vận hành. Mickey sẽ giải thích, trước tiên ở tốc độ chậm hơn sòng bài. Khi tôi có thể nhìn thấy nó hoặc, thông thường hơn, suy ra từ những người chơi poker, chúng tôi sẽ quay trở lại người chia bài cũ và tiếp tục chơi, nhanh gọn và đặt cược thấp, vì vậy tôi có thể nhận ra những mánh khóe trong bàn chơi.

Tôi thấy điều này được thực hiện với kỹ năng điêu luyện tại những nơi vốn đã là chuỗi sòng bài khách sạn ưa thích của tôi. Chúng tôi có một số phiên thắng trong chuyến đi này, đưa tổng số vòng chiến thắng của chúng tôi lên 15 vòng, không có thua lỗ. Khi tôi bắt đầu phiên chơi thứ 16, pit boss tiến lên và hỏi chúng tôi đã làm thế nào. Mickey trả lời, “Lên và xuống, giống như một thang máy.” 20 phút sau, một người đàn ông vội vã băng vào cửa trước khách sạn, lao xuống bàn, và thay thế người chia bài của chúng tôi. Tôi liền nghi ngờ và giảm khoản cược của mình về mức tối thiểu, thua một vài tay bài, và nhận được tín hiệu rời đi của Mickey. Chúng tôi quay lại phòng, Mickey đã chỉ cho tôi nguyên nhân là hầu như chúng tôi không thể phát hiện được việc liếc trộm quân bài thứ hai mà người người chia bài (dealer) mới đến đã chia cho chúng tôi.

Đây là một kỹ thuật phổ biến (để gian lận), cách nhìn trộm vào quân tiếp theo được chia, hay còn gọi là quân bài trên cùng. Sau đó, nếu quân này có lợi cho người chơi, thay vì chia quân bài này, dealer sẽ chia quân bài ngay dưới nó, quân bài thứ hai, có khả năng tệ hơn. Mặt khác, nếu dealer lấy bài cho chính mình, anh ta sẽ lấy quân trên cùng nếu nó có lợi cho anh ta, còn nếu không anh ta sẽ lấy quân thứ hai cho mình. Dealer dùng mánh khóe nặng ký này để đánh bại những người chơi. Một chuyên gia gian lận hay ảo thuật đều thuần thục việc này mà ngay cả khi bạn được báo trước và theo dõi sát sao, vẫn không thể nhìn thấy. Cũng gần như không thể chứng minh diễn biến từng xảy ra. Gian lận thường trực ở Las Vegas vào những ngày đó, đến mức tôi đã dành bao nhiêu thời gian chơi là bấy nhiêu thời gian nghiên cứu cách vận hành của chúng. Khắp mọi nơi chúng tôi lui tới, chúng tôi đều tìm thấy điểm chúng tôi bị chơi khăm, bị cấm chơi, hoặc người chia bài xáo bài sau mỗi lượt chơi.

casino poker

Trong vài ngày cuối cùng, chúng tôi bay tới vùng Tahoe-Reno nơi chúng tôi thăm bạn của Mickey tại Ban kiểm soát trò chơi Nevada. Chúng tôi kể với họ các trải nghiệm về những sự gian lận của lá bài thứ hai, rồi những cỗ bài chồng lên nhau, quân bài bị mất hoặc được đánh dấu, và nhiều thứ khác kéo dài hơn hai giờ.

Người quen của Mickey phân công một người trong ban giám sát trò chơi bảo vệ tôi. Mickey nghĩ đó là một ý tưởng hay, và báo trước cho tôi rằng những người chia bài biết mặt tất cả những người được ban kiểm soát cử đi, vì vậy bất cứ khi nào họ xuất hiện, việc gian lận sẽ được ngưng lại cho đến khi họ rời đi.

Ban kiểm soát rủi ro cũng là tay trong của sòng bạc

Tôi bắt đầu chơi tiếp ở khách sạn Riverside, trung tâm thị trấn Reno (nhiều năm sau việc sòng bài nơi tôi chơi bị phá đi, tôi mừng thầm trong bụng), đặt cược một cách thận trọng từ 5 đến 50 đô la. Không gian ít người chơi và tôi ngồi một mình giữa các bàn trống. “Người bảo vệ” của tôi, giả vờ không biết tôi, lang thang trong một phút sau đó cũng ngồi
xuống chơi. Người chia bài của chúng tôi, một người phụ nữ trẻ với chiếc áo khoét sâu và làn da đầy tàn nhang, thắng mỗi người chúng tôi được vài tay bài đầu tiên, bị giữ bởi rìa giữa quân bài trên cùng và phần còn lại của cỗ bài. Ở tay bài tiếp theo, tôi được chia cho đôi “stiff ” (10,6) so với quân ngửa 9 hoặc 10 của người chia bài, (đôi stiff: có tổng điểm từ 12-16, người chơi sẽ bị quắc nếu rút phải quân có giá trị 10). Tôi quyết định rút thêm bài và ngạc nhiên vì lá bài tiếp theo nhẽ ra là của tôi thay vì là bài phía trên thì lại bị kẹt chung hai lá bài trên cùng mà rút mãi không xong. Người chia bài quê độ và mặt đỏ ửng từ má đến xương quai xanh. Theo dõi diễn biến nãy giờ, pit boss đã đi từ cuối bàn sang bên trái tôi, hỏi tôi muốn quân bài trên cùng hay thứ hai! Tôi có thể thấy rằng quân thứ hai là một quân hình (J, Q, K), mà có thể làm số điểm vượt quá 21 như giả thiết. Để ban kiểm soát trò chơi có thể nghe thấy tôi ngay cả khi ông ta gần như điếc hay mù đi chăng nữa, tôi quát lớn và rành rọt, “Quân thứ hai khiến tôi sẽ bù vì vậy tôi sẽ lấy quân trên cùng”. Đó là một quân Tám và dù sao thì tôi cũng vượt 21 điểm. Tôi đổi lại số chip lấy tiền của mình và rời đi.

Khi người giám sát bảo vệ tôi theo sau tôi bên ngoài, tôi bảo, “anh đã bao giờ nhìn thấy quân bài thứ hai như thế trước đây chưa?” Anh ta trả lời, “Thứ hai? Thứ hai là gì?” Người này ngồi cách người chia bài chưa tới một mét. Anh ta nhìn thấy mọi thứ và giả vờ không thấy gì. Nhận thấy anh chàng ở đó nhằm “cúng” tôi cho sòng bài, tôi viện lý đi vệ sinh để xóa dấu anh ta và đến chơi ở một sòng bài khác. Tôi chơi ngon lành cùng với một đám người chơi nhỏ ngồi xung quanh, nhưng cuối cùng người chia bài của tôi, và chỉ người chia bài của tôi, bị thay thế. Nhìn xung quanh, tôi thấy người hộ tống không mong muốn của mình đang lẩn trong đám đông. Tôi chơi trò trốn tìm với anh chàng thêm 2,5 giờ nữa.

Sáng hôm sau, là thời điểm trở về nhà. Chuyến đi này dạy tôi rằng trong khi chơi tốt, ngay cả với những chuyên gia cảnh báo tôi việc chơi bẩn, tôi không thể thắng đậm mãi một cách công khai. Trong những chuyến đi tương lai, tôi cần phải thay đổi ngoại hình của mình, giữ bí mật, và tránh gây chú ý nói chung. Mickey Mac Dougall giải bày với ban kiểm soát trò chơi rằng ông nhìn thấy muôn kiểu gian lận ở các sòng bài tại Nevada trong tám ngày theo dõi tôi chơi còn nhiều hơn cả tất cả những gì năm năm mình làm việc cho ban kiểm soát cộng lại. Sau bài báo cáo chỉ trích của mình, ông không bao giờ nhận được yêu cầu làm cố vấn nữa.

Nguồn: Sách Người đàn ông đánh bại mọi thị trường – Edward Thorp

Có thể bạn quan tâm

Người Đàn Ông Đánh Bại Mọi Thị Trường – Edward Thorp

Từ sòng bạc Las Vegas tới phố Wall

Edward Thorp, Người Đàn Ông Đánh Bại Mọi Thị Trường: từ sòng bạc Las Vegas tới phố Wall, a man for all markets: from las vegas to wall street

ĐỌC THỬ

ĐẶT SÁCH

Các viết cùng chủ đề