Bé sơ sinh bị bỏ rơi vì khuôn mặt ‘xấu xí’, 44 năm sau trở thành diễn giả đầy động lực
Nhìn lại một chặng đường dài đã trải qua trong cuộc đời Robert – một cậu bé khuyết tật bẩm sinh từ nhỏ. Nhìn lại những khó khăn mà anh đã đi qua, những hành động và ước mong anh nhắn gửi hôm nay, đó không chỉ là những bài học quý giá, mà còn là cảm nhận, cả hy vọng, cả tình yêu và nhiều hơn thế nữa…
Cất tiếng khóc chưa một lần được trong vòng tay của mẹ
Gần nửa thế kỷ trước, khoa học chưa có máy quét hoặc siêu âm nên Robert không được khám trong thai kỳ. Khi được sinh ra thể trạng của anh rất yếu, khuôn mặt anh bị biến dạng nghiêm trọng và hai chân bị dị tật bẩm sinh. Điều này là một cú sốc rất lớn đối với gia đình.
Mẹ của Robert, bà Mary dường như chết lặng không tin nổi vào mắt mình và sợ khi nhìn đứa bé, bà không thể lại gần và ôm ấp con dẫu chỉ một lần. Bà sốc đến mức cả gia đình đã để lại cậu bé nhỏ trong bệnh viện cho hội tình nguyện nuôi dưỡng và một mạch trở về nhà.
Trở về nhà
Bà Mary đã tâm sự với em gái: “Con trai của chị rất xấu xí, chị sợ hãi ngay cả khi thấy thoáng qua, nó là nỗi ám ảnh của chị, chị không thể nuôi nó”. Gặp phải chỉ trích của em gái, và sự hỏi thăm rất nhiều về đứa bé, bà Mary không đủ dũng khí để thừa nhận mình để bé lại bệnh viện. Bà nhận ra rằng mình phải đưa con trở về nhà, đứa con trai bé bỏng tội nghiệp. Bà quay trở lại bệnh viện, nhận được sự động viên từ mọi người, bà cố gắng vượt qua cú sốc tâm lý quá mạnh. Bà cùng gia đình đến đón con trở về nhà.
Thời gian trôi qua, khi trở thành một cậu bé đủ lớn, Robert nhận ra được sự khác biệt của mình, đã đến tuổi đi học, ai nhìn cậu cũng sợ hãi, các anh chị cũng chỉ chơi với nhau mà không chơi với cậu, mẹ thương yêu cậu nhưng cậu chỉ thấy mẹ ở xa, mẹ ít khi lại gần bên mình.
Làm bạn với chính mình
Robert từ khi còn rất nhỏ luôn cố gắng chủ động tự học hỏi, tự lo cho bản thân mình để mọi người không phải vất vả. Cậu tự đi tắm, tự ăn, tự thu dọn đồ chơi và gấp quần áo. Cậu thấy cả nhà hay nói chuyện gì đó về mình, cậu rất vui và hồn nhiên cảm ơn mọi người thương yêu cậu. Robert thường nhìn các anh chị chơi qua khe cửa sổ và lặng lẽ giúp mẹ nhặt rau khi mẹ đi vắng. Cậu ở trong phòng một mình và không bao giờ khóc hay nhõng nhẽo mẹ.
Lớn lên trong nỗi đau của các ca phẫu thuật
Đến một ngày, cậu được đưa đến khám ở một trung tâm, cậu rất vui khi được ra ngoài, khám phá thế giới xung quanh. Cậu được mẹ mua cho một chiếc khăn che mặt chỉ để lộ đôi mắt, cậu thấy rất hào hứng và cảm ơn món quà của mẹ.
Cùng gia đình đi đến một nơi xa lạ, cậu run người khi nhìn thấy toàn những máy móc kỳ lạ, cậu được các chú mặc đồ màu trắng đo đo khuôn mặt của mình, khám khắp nơi trong cơ thể. Lúc này mẹ cậu nói rằng con sắp được trải qua một ca phẫu thuật, con sẽ trông khỏe mạnh và dễ thương hơn. Cậu hồn nhiên cảm ơn mẹ. Cậu chỉ muốn quay sang ôm lấy mẹ, được nhõng nhẽo dù chỉ một lần nhưng mẹ đã vội đứng dậy. Một chút buồn thoáng qua nhưng cậu lại nhoẻn miệng nghiêng người hướng về mẹ như cảm ơn mẹ rất nhiều. Con dù xấu vẫn là con của mẹ, mẹ dù thế nào vẫn mãi ở trong con… Robert thương mẹ biết nhường nào, cậu biết mình sinh ra không được đẹp như các bạn, cậu thầm hiểu mình nợ mẹ một ân tình.
Mặc dù trải qua đau đớn khôn tả, cậu vẫn cố gắng để mẹ vui, cậu không muốn làm mẹ lo lắng dù chỉ một lần. Đang rất đau đớn, cậu nói với mẹ con rất khỏe, con thấy ổn. Robert Hoge đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật sau khi sinh, một trong số đó là phẫu thuật loại bỏ khối u trên khuôn mặt đã phát triển gần bằng kích thước của một quả bóng tennis. Không may thay, di chứng của các cuộc phẫu thuật và thể chất của cậu không chịu nổi, cậu đã buộc phải cắt bỏ cả hai chân để nhường chỗ cho đôi chân giả.
Kể từ đó, cậu đi lại khó khăn hơn. Trên khuôn mặt hốc hác vì những nếp nhấp nhô không nề nếp của các băng gạc, cậu vẫn thường nhoẻn miệng cười rất hồn nhiên. Mỗi khi tiếp xúc với bất kỳ ai, cậu thường hay cười long lanh đôi mắt sáng.
Có lần được mẹ cho đi ra ngoài gặp một người bạn, Robert rất vui và rất hiếm hoi khi được bỏ khăn che mặt ra đón ánh nắng mặt trời. Cậu bạn hàng xóm trông thấy vội chạy vào nhà khóc la lớn như vừa thấy ác mộng, cậu vội che khăn lại và lững thững bước vào nhà.
Cậu dần hiểu ra rằng thì ra mình là người thật xấu, ai nhìn thấy mình cũng sợ hãi. Mình phải làm gì đây khi mình nợ mẹ và nợ cả thế giới này quá nhiều điều. Robert với trái tim nhỏ bé đã nhiều lần trầm ngâm suy nghĩ cả đêm, thức bầu bạn cùng ánh sao hiền và màn đêm tĩnh lặng. Mỗi lần màn đêm buông xuống, khi không còn trông thấy khuôn mặt của ai hay bất kể thứ gì, Robert lại nghe thấy trái tim mình thổn thức và tiếng côn trùng rả rích kêu.
Vào một đêm lặng, khi ngồi bên khe cửa sổ ngước nhìn ánh trăng sáng, màn đêm hiền dịu như buông xuống ôm lấy tâm hồn cô đơn của cậu, một luồng suy nghĩ rất thiện lương và tự nhiên đi vào trong sâu thẳm tâm hồn: “Thực ra ngoại hình một con người quan trọng nhưng không phải là tất cả, chẳng phải với màn đêm thì ngoại hình không quan trọng sao, quan trọng là chính mình là người thật tốt bụng và lương thiện, biết sống vì người khác, bởi với màn đêm chỉ có hiền dịu và bình yên là tất cả mà thôi. Sự so sánh, sự hơn thua, sự đẹp xấu không còn quan trọng nữa”.
Sau nhiều năm vật lộn với các ca phẫu thuật, rất đau đớn và các di chứng không dứt, vào lúc mệt mỏi nhất, cậu đã tìm về với chính mình. Một ngày năm Robert 14 tuổi, cậu không muốn thay đổi nữa, cậu muốn chấp nhận chính mình, cậu không muốn phải trải qua đau đớn để che giấu các khuyết điểm nữa, một cảm giác rất tự nhiên từ sâu thẳm trong tim chưa bao giờ khiến cậu bình an đến thế, một cảm giác rất lạ, trào dâng mãnh liệt về một cuộc sống có rất nhiều ý nghĩa và sắc màu. Sau khi trải qua 24 ca phẫu thuật trong cuộc đời, Robert Hoge đã quyết định dừng lại.
Thời gian là chất tẩy trang có giá trị nhất!
Kể từ khi quyết định sống với chính mình, Robert đã bỏ khăn che mặt ra và tiếp xúc với các loài cây. Cậu ra vườn và gặp các bạn hàng xóm. Cậu mạnh dạn làm nhiều việc có ích cho cộng đồng. Lúc ai đó hốt hoảng khi gặp mình, Robert nhẹ nhàng xin lỗi và cúi đầu xuống. Mỗi ngày trôi qua như thế, khi mọi người quen với khuôn mặt dị dạng của cậu, cậu đã có thể ngẩng đầu cao ngắm nhìn thế giới xung quanh mà không sợ làm mọi người sợ hãi nữa. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng kẽ tế bào, trước đây cậu chưa từng được trải nghiệm một cảm giác tự do và hạnh phúc đến thế. Có thể đối với các bạn điều đó là rất đỗi bình thường, nhưng đối với Robert, trải qua mười mấy xuân hạ, trải nghiệm đó lại lớn lao như tất cả đối với cuộc đời cậu.
Có bạn hỏi khuôn mặt của cậu sao trông ghê quá, “Tại sao cái mũi của cậu lại bị vẹo?” hay những câu hỏi tương tự về ngoại hình bất thường của mình. Cậu đã nhoẻn miệng cười rồi trả lời một cách rất đơn giản và thân thiện rằng: “Đó là một món quà vô giá Thượng Đế đã ban cho mình đó, đó là tất cả của mình”. Bất kỳ ai khi mới tiếp xúc cũng thường thắc mắc và hỏi cậu những câu như thế, có người còn muốn chọc cậu, lấy cậu làm trò vui. Nhưng đối với cậu, chỉ cần các bạn chịu gần bên mình thì dù là thương hay trêu chọc, cậu cũng đều rất vui và cảm ơn vì tất cả.
Thời gian thấm thoát trôi, cậu bé Robert ngày nào giờ đã trưởng thành. Mỗi khi có dịp trò chuyện với mọi người, anh vẫn rất vui vẻ và thân thiện, cách chia sẻ của anh hài hước và sâu sắc, một cách tự nhiên nhất với khuôn mặt của mình. Mọi người từ sợ hãi chuyển dần thành cảm thương, nhìn khuôn mặt anh tái hiện lên biết bao thiệt thòi về tình cảm và trải qua biết bao đau đớn vể thể trạng.
Khi có được hạnh phúc mỗi ngày, anh bắt đầu nghĩ đến những người đang có ngoại hình giống như anh. Anh mong họ cũng vượt qua mặc cảm tâm lý và trải nghiệm được tình yêu và tự do. Anh luôn động viên mọi người hãy sống yêu thương và biết trân trọng hiện tại, bởi anh hiểu một điều rằng bản thân mỗi người là những món quà vô giá, mỗi chúng ta đều góp phần là một gam màu trong bức tranh của cuộc sống.
Tự nhiên trong trái tim anh trỗi lên một nguyện ước, mong được kết nối và truyền tải niềm tin mạnh mẽ này đến với tất cả các bạn. Robert mong muốn trẻ em được thoải mái với tất cả mọi người, bất kể ngoại hình của chúng như thế nào đi nữa. Robert đã không để ngoại hình làm trở ngại cuộc sống của mình. Anh thầm mong các bạn hãy học cách chấp nhận hoàn cảnh, nhận ra giá trị bản thân một cách tích cực nhất. Dù sông cạn đá mòn, thì tình yêu thương như chim liền cánh, như hoa liền cành. Bạn ứng xử như thế nào là của riêng bạn. Nhưng mà, bạn hãy sống ý nghĩa dù chuyện gì trên đời có xảy ra.
Mỗi giây phút trôi qua anh đều sống với mong ước mang lại hạnh phúc cho mọi người. Một ngày, anh nhận được một hạnh phúc rất lớn lao, cô bạn khuyết tật làm quen và hai người trò chuyện ngày một thân hơn, điều kỳ diệu tác hợp cho hai người thành đôi. Anh kết hôn ở tuổi 30, không lâu sau, một hạnh phúc lớn hơn nữa lại đến khi hai người mừng vui đón chào 2 cô con gái chào đời trong niềm hạnh phúc, cảm tạ Trời cao đã ban duyên lành. Anh thấy rất may mắn khi 2 bé rất mạnh khỏe và không bị dị tật bẩm sinh, là một món quà rất to lớn cho gia đình anh.
Không bao giờ có oán trách, anh thay vào đó là yêu thương. Anh chỉ nghĩ cho ai rơi vào trường hợp của mình mà cố gắng. Canh bạc cuộc đời không lựa người chơi, Robert đã thiếu may mắn khi được sinh ra, nhưng anh nhận ra mình may mắn biết bao trong cuộc sống. Tuy anh bất hạnh, nhưng anh không muốn gia đình anh bất hạnh. Anh đã cố gắng vượt qua mọi trở ngại của bản thân mình, cố gắng vì tất cả để trở thành một người tích cực và một người có ích, để cho mọi người yên tâm hơn về anh.
Trong cuộc đời mình, Robert Hoge đã dành thời gian rất nhiều để trở thành một diễn giả truyền đi thông điệp tích cực đến mọi người, thậm chí anh từng làm cố vấn chính trị cho cựu Thống đốc và Phó Thống đốc Queensland. Anh mang trong mình bao điều muốn nói, để cảm ơn mọi người, anh đã viết tác phẩm “Ugly” (Xấu xí) với những kinh nghiệm mà mình đã trải qua trong cuộc đời, cuốn sách được phát hành năm 2013, chi tiết kể về hành trình cuộc đời của chính bản thân anh và những trải nghiệm vượt qua khó khăn khác nhau trong cuộc sống.
Trong một bài báo mà Robert Hoge đã từng viết cho Mamamia, anh đã tổng hợp các thông điệp mà mình muốn gửi đến cho những trẻ em bất hạnh, đang vượt qua nghịch cảnh. Anh nói: “Chúng ta hãy cố gắng sống vì mọi người, dù ngoại hình của chúng ta có thế nào đi nữa. Ngay cả khi chúng ta không góp phần tô đẹp cho cuộc đời bằng khuôn mặt, chúng ta cũng có thể làm tươi sáng hơn cho cuộc đời bằng lối sống tích cực và trái tim ấm áp của chúng ta, hãy có một cuộc sống thật ý nghĩa, chúng ta hãy cùng các bạn mạnh khỏe hiểu nhau hơn, chúng ta có một tâm hồn rất là đẹp. Và mong rằng các bạn hãy đừng nhìn chúng ta với sự khác biệt, bởi tất cả xấu, đẹp đều giống như nhau”.
Robert giờ đây đã 46 tuổi và anh vẫn tiếp tục con đường ý nghĩa của mình. Hôm nay, anh đã trở thành một diễn giả nổi tiếng trên khắp thế giới. Trải qua bao nhiêu năm, anh nhận ra rằng các ca phẫu thuật không giúp gì cho mình được, thay vào đó là niềm vui trong tâm, là hạnh phúc mang lại và những gì anh có thể làm dành cho mọi người mới là tốt nhất.
Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện cảm động về Robert, một con người tuyệt vời. Mặc dù bị dị tật bẩm sinh nhưng anh đã dũng cảm vượt qua số phận của mình và trở thành một tấm gương sáng. Tinh Hoa mong rằng độc giả sẽ có những phút giây lắng đọng, tìm lại chính mình và trân trọng những gì mình đang có…
Nguồn: Tinh hoa