Sự kết thúc của Bretton Woods: Thị trường tự do của chủ nghĩa tư bản ra đời
Ngày 15 tháng 8 năm 1971, một điều trở thành chính thức: Thỏa thuận Bretton Woods đã bị dỡ bỏ kể từ đó.
Mặc dù nó đã bị phá bỏ trước khi xuất hiện trong một hình thức mới, nhưng việc xóa bỏ của thoải thuận Bretton Woods thực sự là chốt chặn cuối cùng của nó: Không còn neo giá trị của đồng tiền với vàng, chỉ được phép dao động trong phạm vi 1%, thay vào đó, giá trị hợp lý của chúng có thể được xác định bằng hành vi thị trường tự do lưu lượng mậu dịch và đầu tư trực tiếp nước ngoài.
Mặc dù Tổng thống Mỹ Nixon tự tin rằng sự kết thúc của thỏa thuận Bretton Woods sẽ mang lại thời gian tốt hơn cho nền kinh tế quốc tế, nhưng ông lại không tin rằng thị trường tự do có thể quyết định giá trị đúng của tiền tệ một cách công bằng mà không có thảm họa. Nixon và nhiều nhà kinh tế học được tôn trọng tại thời điểm đó cho rằng một thị trường ngoại hối không có cấu trúc hoàn toàn sẽ dẫn đến sự phá giá cạnh tranh, do đó sẽ dẫn đến sự phá vỡ thương mại và đầu tư quốc tế. Kết quả cuối cùng, như Nixon và hội đồng cố vấn kinh tế của ông đã lập luận, sẽ suy thoái toàn cầu.
Đáp lại thỏa thuận Smithsonian đã được giới thiệu vài tháng sau đó. Được Tổng thống Nixon ca ngời là “thỏa thuận tiền tệ lớn nhất trong lịch sử thế giới”, thỏa thuận Smithsonian đã cố gắng duy trì tỷ giá hối đoái cố định mà không cần sự hỗ trợ của vàng. Sự khác biết chính của nó so với thỏa thuận Bretton Woods là giá trị của đồng USD có thể thả nổi trong phạm vi 2,25%, so với chỉ 1% dưới thời Bretton Woods.
Cuối cùng, thỏa thuận Smithsonian cũng tỏ ra không khả thi.Không có tỷ giá hối đoái cố định với vàng, giá vàng thị trường tự do đã lên tới 215$/ounce. Hơn nữa, thâm hụt thương mại của Mỹ tiếp tục gia tăng từ quan điểm phân tích cơ bản, đồng USD cần được giảm giá thấp hơn mức 2,25% được thiết lập bởi thỏa thuận Smithsonian. Trước những vấn đề này, thị trường ngoại hối đã buộc phải đóng cửa vào tháng 2 năm 1972.
Các thị trường đã mở cửa trở lại vào tháng 3 năm 1973, và lần này thị trường không bị ràng buộc bởi thoải thuận Smithsonian: Giá trị của đồng USD được xác định hoàn toàn bởi thị trường, vì giá trị của nó không cố định với bất kì hàng hóa nào, cũng không phải là tỷ giá hối đoái dao động giới hạn trong các tham số nhất định. Mặc dù điều này đã cung cấp cho đồng USD và các tiền tệ khác sự thoái mái cần thiết để thích nghi với môi trường giao dịch quốc tế mới và đang phát triển nhanh chóng, nó cũng tạo ra giai đoạn lạm phát chưa từng thấy. Sự kết thúc của Bretton Woods và Smithsonian, cũng như các cuộc xung đột ở Trung Đông, dẫn đến giá dầu tăng đáng kể và tạo ra lạm phát đình đốn, vốn là sự tổng hợp tỷ lệ thất nghiệp và lạm phát, trong nền kinh tế Mỹ.
Mãi đến cuối thập niên này, khi Chủ tích Cục Dữ trữ Liên bang Paul Volcker khởi xướng các chính sách kinh tế mới và Tổng thống Reagan đưa ra chính sách tài khoán mới, đồng USD sẽ quay trở lại giá trị bình thường. Lúc đó, thị trường ngoại hối đã phát triển đầy đủ và có khả năng phục vụ nhiều mục đích. Ngoài việc phục vụ mục đích tự do kinh tế thương mại quốc tế, thị trường ngoại hối cũng bắt đầu thu hút các nhà đầu cơ tìm các tham gia vì tính thanh khoản và liên tục tăng trưởng.
Cuối cùng, cái chết của thỏa thuận Bretton Woods năm 1971 đã đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên kinh tế mới, giải phóng thương mại quốc tế đồng thời cũng sinh sôi nhiều cơ hội đầu cơ.
Nguồn: Trích sách Các phương pháp giao dịch ngắn hạn hiệu quả trên thị trường Forex
Có thể bạn quan tâm:
Các phương pháp giao dịch ngắn hạn hiệu quả
trên thị trường Forex – Kathy Lien
(Chiến lược để thu lợi từ sự dịch chuyển của thị trường tiền tệ)