fbpx

Bố trí nơi làm việc để đầu tư thành công như Guy Spier – xây dựng một phong thái Omaha mới ở Zurich

Zurich tạo một ấn tượng với tôi rằng đây là nơi tôi có thể sống với một tâm thế bình yên – một môi trường tĩnh lặng, đáng mến, nhưng lại phần nào tẻ nhạt do không có các sự kiện đáng chú ý diễn ra thường xuyên. Nơi đây tôi có thể tập trung cho gia đình mình và quỹ của mình mà không có những phiền não không đáng. – Theo Guy Spier, trong cuốn “Lột xác để trở thành nhà đầu tư giá trị”

Image of Zurich during dramatic sunrise.

Thi thoảng có người hỏi tôi, “Chẳng phải nơi đó chán lắm sao?” Câu trả lời của tôi: “Chán là tốt. Là một nhà đầu tư, đây chính xác là điều tôi muốn”. Vì xao nhãng là một vấn đề thực thụ. Điều tôi thực sự cần là một nền tảng đơn sơ, không bị quấy nhiễu và không hưng phấn quá độ. Tôi không phải là người duy nhất cho rằng Zurich là vùng đất hoàn hảo hỗ trợ cho suy nghĩ. Xuyên suốt lịch sử, thành phố này là nơi dừng chân cho những tâm hồn tìm chốn suy ngẫm như Carl Jung, James Joyce, Richard Wagner, Vladimir Lenin, và Albert Einstein, chưa kể Tina Turner.

Một điều cũng khá quan trọng là ở Zurich, tôi không bị vây quanh bởi những người trong giới đầu tư. Điều này dễ dàng cho tôi hơn khi đi ngược với đám đông mà không để tư tưởng của họ len lỏi vào tâm trí. Zurich cũng khá hẻo lánh, đủ làm chùn  bước  nhiều  người  muốn  đến  gặp  tôi;  bạn  bè thân thiết và họ hàng quan tâm tôi có thể đến, nhưng tôi không phải dành nhiều thời gian cho các mối quan hệ không quan trọng với cuộc đời tôi. Điều này nghe có vẻ tàn nhẫn và vô cảm, nhưng đó là những điều tôi cần cân nhắc khi tạo lập môi trường phù hợp với nét tính cách và thứ tự ưu tiên của riêng tôi. Sau tất cả, chuyển đến Zurich cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, đưa vào thực hiện mọi điều tôi đã học về cách tôi có thể sống và làm việc hiệu quả hơn. Tôi không muốn phí cơ hội này.

Bước tiếp theo, tôi bắt đầu tìm một văn phòng hoàn hảo – một thành tố chủ đạo trong môi trường mới của tôi. Khi mới bắt đầu, tôi phạm một sai lầm, ký hợp đồng thuê nguyên năm một văn phòng ở Bahnhofstrase, một con đường hiện đại và đắt đỏ vốn là nơi được xem là Cực độ của Zurich. Đây là một nơi thanh lịch, đầy những cửa hàng đắt tiền. Nhưng khu vực siêu giàu như thế không lý tưởng với tôi vì chúng kích thích những ham muốn không lành mạnh của tôi. Tế là tôi nhanh chóng quyết định chuyển sang một văn phòng ở bên kia sông, cách khu Bahnhofstrase 15 phút đi bộ. Với tôi, đây giống như một khoảng cách an toàn.

Nhà tâm lý học Roy Baumeister đã minh chứng rằng ý chí hay  năng lượng  tinh  thần (willpower) là một nguồn lực có giới hạn, nên chúng  a cần  cẩn  trọng  không  làm  nó  cạn  kiệt.  Trong  phòng  thí  nghiệm  của  ông, ông khám phá ra rằng ngay cả một hành động đơn giản là chống lại cám dỗ muốn ăn một mẩu cookie sô cô la thơm ngon cũng khiến người ta giảm bớt ý chí khi thực hiện các nhiệm vụ theo sau.

Trong trường hợp của tôi, tôi không muốn phí nguồn năng lượng hạn chế của mình chống lại các cám dỗ và lòng tham mà một nơi như Bahnofstrasse có thể khơi nên trong tôi. Tốt hơn hết là tạo ra một môi trường mà tôi không tiếp xúc với những nguồn lực gây lung lạc tinh thần như thế, vốn có khả năng làm nặng nề hơn sự phi lý trí của tôi. Mấu chốt là giải phóng tâm trí tôi khỏi những nỗ lực tinh thần không cần thiết để tôi có thể dùng nó cho những công việc mang tính xây dựng hơn giúp làm lợi cho tôi và các cổ đông.

Khi đã quán triệt những vấn đề ấy, tôi bắt đầu nhận ra rằng các nhà đầu tư khác mà tôi ngưỡng mộ cũng có cách tiếp cận tương tự khi xây dựng môi trường của họ, dù họ có chủ định hay không. Như Mohnish, ông ấy làm việc ở một khu công viên văn phòng không lấy gì làm sang trọng ở Nam California, không có bất kỳ tổ chức tài chính nào ở gần đấy. Có lần tôi hỏi Mohnish Pabrai (người đồng hành cùng Guy Spier đồng thời là tác giả quyển sách “Nghệ thuật đầu tư Dhandho”)vì sao không chọn một nơi bắt mắt hơn như trong cách trung tâm thương mại sang trọng ở Irvine, gần nhà hàng mà ông ta yêu thích. “Ôi, Guy à”, Monish đáp. “Tôi đâu cần mấy thứ hào hoa tráng lệ ấy!” Rõ là ông ấy hiểu khu vực xung quanh có thể làm gì với tâm trí của mình.

3 bài học miễn phí mà bạn phải bỏ ra 650.000 USD để ăn trưa với Warren Buffett mới có đươc từ Mohnish Pabrai và Guy Spier.
Mohnish Pabrai và Guy Spier chụp cùng Warren Buffett

Tương tự, Seth Klarman, một trong những nhà đầu tư thành công nhất thế giới, làm việc ở văn phòng là không có chút gì hào nhoáng ở Boston, cách xa khỏi môi  trường  độc  hại  mang  tên  Wall  Street. Nếu muốn, ông có thể dễ dàng thuê tầng thượng của một tòa nhà chọc trời nhìn ra sông Charles. Văn phòng của Nick Seep ở London gần một cửa hàng bán bánh ở đường King, cách xa khỏi Mayfair, con phố trứ danh đã trở thành thánh địa của quỹ phòng hộ. Allen Benello, quản lý quỹ White River Investment Partners, làm việc tại một văn phòng khó tả ở San Francisco, cách xa trung tâm tài chính của thành phố. Và Bufett, như chúng ta đã đề cập trước đây, sống ẩn dật ở tòa nhà Kiewit ở Omaha – một tòa nhà khác không được xem là một nơi hào hoa tráng lệ.

Điều này đánh thức tôi như một nhân tố không được nhận ra trong sự thành công của những nhà đầu tư vừa nêu. Về phần tôi, tôi cũng muốn xây dựng một phiên bản Omaha của riêng mình.

Dù là như vậy, cơ bản tôi khác với Buffett – và không chỉ là sự khác biệt về chỉ số IQ. Với tôi, tôi thích văn phòng của mình nhìn ra nơi có quan cảnh đẹp, trong khi ông chẳng mảy may quan tâm đến những chuyện thẩm mỹ như thế. Trong khi tôi thích đứng trong phòng nhìn ra cây cối hay thứ gì đó vui mắt, ông lại thường xuyên kéo kín màn cửa. Nhưng trong các khía cạnh quan trọng khác, tôi chủ định mô phỏng môi trường ông đã tạo ra ở Omaha. Lấy ví dụ, Warren sống cách văn phòng 10 phút lái xe, văn phòng của ông hơi nằm ngoài trung tâm thành phố. Văn phòng Mohnish ở Irvine cũng cách nhà ông ấy chừng 10 phút, văn phòng Monish cũng nằm ngoài khu trung tâm. Tôi bắt chước họ, chọn một văn phòng cách nhà 12 phút đi bộ hay 7 phút đi tàu và văn phòng của tôi cũng nằm ở mé ngoài thành phố. Với tôi, nằm ngoài trung tâm thành phố là một điều hay, một phần vì sẽ không có quá nhiều người vô tình ghé vào văn phòng của tôi. Họ cần một lý do đủ lớn để đến gặp tôi, và vì thế, cuộc viếng thăm của họ thường là có dựng hơn giúp làm lợi cho tôi và các cổ đông.

Những quyết định ấy đã được cân nhắc cẩn trọng. Ví dụ, Mohnish và tôi đã đặc biệt thảo luận với nhau về thời gian di chuyển, và đi đến kết luận rằng thời gian di chuyển đến chỗ làm lý tưởng là khoảng 10 đến 12 phút, đủ gần để tăng chất lượng cuộc sống, và đủ xa để tạo một sự cách biệt giữa chỗ làm và tổ ấm. Với những người mê làm việc đến ám ảnh như tôi, cần thiết phải có một sự cách biệt như thế.

Chúng ta cần gặp gia đình và dành thời gian ở nhà khi không bị chôn vùi trong công việc. Cũng cùng một lý do, có thú vui giải trí cũng là điều quan trọng. Trong rất nhiều thú vui, tôi thích nhất chạy bộ và trượt tuyết, không chỉ giúp tôi khỏe mạnh và vui vẻ hơn, mà còn giúp làm sạch tâm trí tôi và tăng cường sự xa cách của tôi với các biến động cảm xúc của thị trường. Nếu tôi dành thời gian ấy mà nhốt mình trong văn phòng, toàn tâm toàn ý phân tích cổ phiếu, tôi chắc chắn rằng khả năng đưa quyết định và lợi nhuận đầu tư của tôi sẽ bị tổn hại, cùng với sức khỏe và đời sống gia đình của tôi.

Cho dù thế nào, mọi thứ lại kết nối với nhau. Động cơ ban đầu của tôi là tạo ra một môi trường tốt hơn để tăng lợi nhuận đầu tư. Nhưng những quyết định của tôi cũng khiến cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn.

Bên trong văn phòng, tôi cũng chú trọng không kém để kiến tạo một môi trường giúp tôi  làm  việc  có  lý  trí  và  hiệu  quả,  khắc  phục  bản  chất lơ đễnh của chính tôi. Một lần nữa, hiểu rõ bản thân và điều chỉnh môi trường cho phù hợp là điều cực kỳ quan trọng. Như đã đề cập trước đây, một trong những khuyết điểm của tôi là vô cùng dễ bị phân tâm, và tôi cần xử lý vấn đề này bằng cách điều chỉnh môi trường thực nơi tôi làm việc. Không như Bufett, ông có thể làm việc sáng suốt không cần máy tính mà cũng chẳng cần email, tôi lệ thuộc vào máy tính. Nhưng tôi cũng nhận thức được rằng Internet và email có thể trở thành cạm bẫy gây phân tâm cho tôi. Để đối phó, và để luôn giữ sự tập trung cần thiết, tôi chia tách văn phòng của mình hẳn ra.

Ở một đầu hành lang, tôi có một “phòng bận rộn,” có một điện thoại, một máy tính, và bốn màn hình. Nhưng tôi để máy và màn hình trên một bàn làm việc chỉnh được độ cao, và tôi thường chỉnh cho bàn cao ở tầm đứng làm việc. Trả lời email là một công việc ít đòi hỏi nỗ lực trí óc, nhưng rất dễ bị dính vào trong thời gian dài. Nên tôi chủ đích chỉnh bàn như thế để không thể ngồi mà trả lời email. Điều này nghe có vẻ bảo thủ, nhưng mục đích là tạo một không gian suy nghĩ thinh lặng và bình tĩnh. Những tinh chỉnh nhỏ nhặt như tư thế làm việc với máy tính đầy khó chịu như vậy giúp tôi tăng xác suất đầu tư thành công.

Ở đầu kia của hành lang, tôi có một căn phòng gọi là thư phòng. Nơi đây không có điện thoại lẫn máy tính. Tôi muốn khuyến khích bản thân dành thêm thời gian ngồi và suy nghĩ, nên căn phòng này được thiết kế để mang lại cảm giác ấm cúng và mời gọi. Tôi có thể đem hàng đống tài liệu tài chính vào đây nghiên cứu hay chọn một quyển sách trên kệ sát tường. Nếu tôi đóng cửa căn phòng này lại, có nghĩa không ai được phép làm phiền tôi. Tư viện này cũng là phòng chợp mắt. Không hề trùng hợp, Mohnish cũng hay chợp mắt trong văn phòng của ông ấy, và Warren cũng bảo với chúng tôi rằng  ông  có  một  chỗ  trong  văn  phòng  để  ông  có  thể  chợp  mắt.  Đây không phải là hành vi lười biếng, hay ít nhất là không hoàn toàn! Một giấc ngủ giữa ngày giúp đầu óc minh mẫn, đóng lại những điều phiền nhiễu, và tạo một cơ hội để khởi động lại hệ thống cơ thể.

Đọc thêm tại Chương 8: Omaha phiên bản Spier – Kiến tạc môi trường lý tưởng – Sách “Lột Xác Để Trở Thành Nhà Đầu Tư Giá Trị

Có thể bạn quan tâm:

Lột Xác Để Trở Thành Nhà Đầu Tư Giá Trị – Guy Spier

(Hành trình lột xác từ tay “mafia” cò mồi phố Wall trở thành nhà đầu tư giá trị chân chính)

Lột Xác Để Trở Thành Nhà Đầu Tư Giá Trị

ĐẶT MUA

Các viết cùng chủ đề