Học cách mở rộng trái tim cùng với Mẹ Teresa và Lynne Twist
Dù muốn hay không, thành kiến vẫn dễ dàng ăn sâu trong chúng ta, kể cả đối phương giàu có hay có quyền lực đến mức nào. Happy Live hy vọng thông qua câu chuyện từ cuộc hội thoại trong lần gặp gỡ của tác giả – nhà thiện nguyện Lynne Twist với Mẹ Teresa sẽ để lại cho độc giả chúng ta bài học về tình yêu và lòng trắc ẩn vô điều kiện.
*Nội dung bài viết được trích từ cuốn sách Linh hồn của tiền – tác giả Lynne Twist
————————–
Tôi được nuôi dạy trong một gia đình Công giáo, và trong cả cuộc đời mình, Mẹ Teresa luôn là nguồn cảm hứng bất tận của tôi. Khi còn học năm hai trung học, thậm chí tôi đã nghiêm túc cân nhắc đến việc trở thành một nữ tu. Mặc dù cuối cùng tôi đã mở rộng đời sống tâm linh và hoạch định nghề nghiệp theo một hướng hoàn toàn khác biệt, nhưng Mẹ Teresa vẫn là hình mẫu phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất đối với cuộc đời tôi. Trong những năm 1970, thời điểm đã trở thành một người vợ và người mẹ trẻ, tôi bắt đầu cam kết bản thân mình với sự nghiệp kết thúc nạn đói trên thế giới.
Lúc đó, tôi nghĩ rất nhiều về bà, cũng như về những việc bà đã làm trong những khu ổ chuột nghèo khổ nhất của Calcutta và những nơi đói nghèo khác ở khắp nơi trên thế giới. Trong chuyến đi đầu tiên của tôi đến Ấn Độ, khi bị rúng động bởi sự nghèo đói khủng khiếp mà mình được chứng kiến, tôi đã nghĩ về bà, và về cách bà đã đặt toàn bộ đời mình vào giữa những đau khổ của con người, trở thành thành viên của một cộng đồng nghèo khổ nhất trong những cộng đồng đói nghèo, trong khi bà nổi tiếng là một trong số những nhà lãnh đạo giàu có và quyền lực nhất trên thế giới.
Sau nhiều chuyến công tác tới Ấn Độ, khi tôi ngày càng cảm thấy mình kết nối mạnh mẽ hơn với nơi này, tôi quyết định tìm gặp Mẹ Teresa. Tôi muốn gặp bà. Không lâu sau, tôi phát hiện ra rằng một người trong vòng tròn quen biết của tôi ở Delhi là một cộng sự thân cận của Mẹ Teresa, và người này rất vui lòng giúp tôi liên lạc với bà.
Vào tháng 5 năm 1991, tại Delhi, khi tôi đang gặp gỡ các nhân viên của Ngân hàng hế giới để nói về sáng kiến giải quyết nạn đói, người bạn này đã liên lạc với tôi trong một buổi sớm nọ. Người này nói rằng Mẹ Teresa có thể gặp tôi vào lúc 7 giờ tối hôm đó. Tôi đã quá đỗi kinh ngạc. Tôi không thể tin rằng giấc mơ suốt đời của mình – giấc mơ được gặp trực tiếp bà – sẽ trở thành hiện thực chỉ trong vòng vài tiếng nữa.
Hình tượng mẹ Teresa trong mắt Lynne Twist
Mẹ Teresa cũng khiêm tốn tự miêu tả bản thân mình là “cây bút chì của Thiên Chúa,” và nói với tôi rằng bà nhìn thấy trong đôi mắt tôi, trong công việc mà tôi đang làm điều tương tự, một “cây bút chì của Thiên Chúa”. Sự công nhận này khiến tôi vô cùng xúc động. Khi đối diện với bà, tôi cảm nhận được bà có tình yêu vô điều kiện và mối liên kết sâu sắc với toàn bộ thế giới, đến nỗi tôi đã không thể kìm được nước mắt. Đó là lý do vì sao tôi lại vừa nói chuyện với bà vừa khóc.
Cuộc trò chuyện sâu sắc, thân mật của chúng tôi bị gián đoạn bởi những tiếng xô đẩy và nói chuyện ồn ào vọng xuống hành lang. Đầu tiên tôi ngửi thấy mùi, sau đó tôi nghe thấy nguyên nhân của những tiếng ồn đó: một cặp vợ chồng trung niên người Ấn Độ, cả hai đều rất cao to và bự con, tỏa ra mùi nước hoa rất nặng nề. Rõ ràng họ là những người rất giàu có. Người phụ nữ đi trước, phăm phăm lao tới chiếc bàn nhỏ mà chúng tôi đang ngồi.
Cô ấy đeo khuyên tai và khuyên mũi có đính kim cương. Tay cô ấy đeo đầy vòng gắn đá quý. Cô trang điểm rất đậm và đang mặc một chiếc sari màu xanh trắng phủ đầy kim tuyến cùng những đường thêu vàng bạc sang trọng. Cô ấy khá tròn trịa, và tôi có thể thấy phần thịt căng ra ở phần eo của bộ sari chật chội. Chồng của cô ấy đô con hơn, đậm người hơn và có vẻ hào nhoáng hơn. Anh ta đội một chiếc khăn xếp có gắn một bộ đá topaz (hoàng ngọc) ở chính giữa, ngay trên trán, và mặc một chiếc kurta trắng thêu kim tuyến. Ông đeo nhẫn trên mọi ngón tay của cả hai bàn tay. Trong hành lang yên tĩnh này, với tôi họ như những con quái vật đang cố đột nhập vào cảnh tượng yên tĩnh và thân mật của chúng tôi.
Họ không hề chào hỏi gì cả, dù là với tôi hay với Mẹ Teresa. Người phụ nữ to lớn, ồn ào ngay lập tức nhét chiếc máy ảnh vào tay tôi, trong khi cô ta và chồng kéo Mẹ Teresa đứng lên khỏi ghế và đẩy bà vào tường. Sau đó, họ đứng vào hai bên Mẹ Teresa và yêu cầu tôi chụp ảnh.
“Chúng tôi vẫn chưa được chụp ảnh. Chúng tôi cần phải có một bức ảnh!” người phụ nữ lớn tiếng phàn nàn, và cô ấy ra hiệu cho tôi chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh của cô. Tôi giận đến tím người. Khoảnh khắc đẹp đẽ của tôi với Mẹ Teresa đã vỡ vụn trong cơn giận dữ với những kẻ xâm nhập bất lịch sự và lố bịch. Khi tôi đã chụp ảnh xong, người phụ nữ cao lớn đòi Mẹ Teresa nhìn về phía cô ta để chụp thêm một bức ảnh thứ hai. Mẹ Teresa bị còng ở cổ do tuổi già và bệnh loãng xương, vậy mà người phụ nữ này đã không do dự đặt tay dưới cằm của Mẹ Teresa và buộc nó ngẩng lên. Tôi bị sốc khi có người đối xử với Mẹ Teresa như vậy, nhưng cũng muốn họ đi càng nhanh càng tốt, tôi nhanh chóng chụp bức ảnh thứ hai. Sau đó, người phụ nữ giật lấy cái máy ảnh của cô ta, rồi cặp đôi này vội vã biến mất sau hành lang mà không để lại lấy một lời “cảm ơn” đến Mẹ Teresa hay đến tôi.
Mẹ Teresa trở lại chiếc ghế cạnh bàn và nói tiếp suy nghĩ của bà về chủ đề chúng tôi đang thảo luận như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng tôi hầu như không thể nghe được bà nói gì. Tôi đang vô cùng giận dữ và phẫn nộ đối với cặp vợ chồng kia. Tôi có thể cảm nhận được máu sôi sục trong huyết quản; lòng bàn tay của tôi thì đã ướt đẫm mồ hôi. Đã đến lúc kết thúc cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Tôi nói lời tạm biệt khi mắt vẫn đầy nước. Bà hôn cả hai tay của tôi, và tôi hôn lại bà, chúng tôi ôm nhau, và sau đó chúng tôi chia tay.
Tôi đi bộ ra ngoài, băng qua phòng giữ trẻ để đến chỗ chiếc xe đang chờ, và đi thêm chặng đường 45 phút lái xe để trở về khách sạn. Tôi đang đổ mồ hôi và hít thở một cách khó khăn, trong đầu thì cứ chạy đi chạy lại quang cảnh khủng khiếp và đầy sỉ nhục vừa mới diễn ra. Tôi nhớ lại thời điểm người phụ nữ cao lớn buộc cằm Mẹ Teresa ngẩng lên, và tôi cảm thấy nỗi phẫn nộ lần nữa lan tỏa khắp cơ thể. Tôi nảy ra những suy nghĩ kinh khủng về những kẻ xâm nhập đó, đồng thời cảm thấy giận sôi trước thái độ giàu có hách dịch, đáng ghét, kiêu căng của cặp đôi nọ. Cơ thể của tôi căng ra vì chất chứa đầy cảm xúc, và sự căm ghét theo máu chạy xuyên suốt con người tôi.
Dọc đường đi, khi chỉ còn cách khách sạn của tôi 15 hay 20 phút đi xe, tôi mới bình tĩnh hơn một chút. Tôi xấu hổ nhận ra mình đã để mặc bản thân chìm đắm trong hận thù và thành kiến, lại còn thể hiện điều đó ngay trước mặt một trong những lãnh tụ tinh thần có sức truyền cảm hứng nhất hành tinh này. Tôi hồi tưởng lại một lần nữa và nhận ra rằng Mẹ Teresa chẳng hề khó chịu gì với cặp vợ chồng giàu có hợm hĩnh kia cả. Đối với bà, họ là con cái của Thiên Chúa, họ không có gì khác biệt với những đứa trẻ mồ côi mà bà đang chăm sóc cả, và bà đã đối xử với cặp đôi nọ bằng tình yêu và sự tôn trọng, rồi sau đó bình tĩnh trở lại cuộc trò chuyện dang dở với tôi.
Tôi đã luôn nghĩ bản thân mình là một người cởi mở và giàu lòng trắc ẩn với tất cả mọi người, ở khắp mọi nơi, nhưng giờ đây tôi đã thấy được sự cố chấp của bản thân và giới hạn của lòng trắc ẩn ấy. Tôi đã nhìn thấy định kiến xấu xí của mình, một định kiến chống lại những người giàu có và quyền lực. Trong thâm tâm, tôi cho rằng họ không phải là “người của tôi”. Đó là những người tôi không thể ôm lấy và đưa họ vào trong vòng tròn yêu thương của mình được. Họ thô lỗ. Họ xấu xí. Họ không hề nhã nhặn. Giờ đây tôi cũng có thể thấy rằng, cơ hội gặp gỡ với cặp vợ chồng giàu có này và chứng kiến cách hành xử của họ đã cho phép tôi lần đầu tiên đối mặt với định kiến mà bản thân đang mang. Tôi không thể tưởng tượng được bài học này sẽ có sức ảnh hưởng thế nào trong cuộc sống của tôi nữa.
Tối hôm đó, Lynne ngồi xuống và viết một lá thư gửi đến Mẹ Teresa
Vài tuần sau, tôi nhận được lá thư hồi đáp của bà.Trong thư, bà nhắc nhở tôi rằng, dù tôi có dành cả đời để yêu thương giúp đỡ những người nghèo, người bệnh, người đau yếu, nhưng sẽ luôn có những lúc tôi thể hiện cái tôi và ưu tiên nghĩ cho bản thân. Bà nói cái vòng luẩn quẩn của sự nghèo đói là thứ đã được xác định rõ ràng và được biết đến rộng rãi. Nhưng có một thứ mơ hồ và gần như hoàn toàn không được biết đến, đó là vòng luẩn quẩn của sự giàu có. Người ta không nhận ra được cái bẫy và sự đau khổ mà sự giàu có mang lại: sự cô đơn, tách biệt, những trái tim khô cằn, cái đói và sự khó nghèo của tâm hồn – những thứ đi kèm với gánh nặng của sự giàu có. Bà nói rằng tôi hầu như không dành lòng trắc ẩn của mình cho những người mạnh mẽ, có quyền lực hoặc giàu có, trong khi họ cũng cần được yêu thương, cần được cảm thông như bất cứ ai khác trên Trái Đất này.
“Con phải mở rộng trái tim mình với họ và trở thành học trò và giáo viên của họ”, bà nói trong thư. “Hãy dành lòng trắc ẩn của con cho cả họ nữa. Đây là một phần quan trọng trong công việc của con. Đừng đóng chúng lại. Họ cũng là công việc mà con phải làm.”
Happy Live Team