fbpx

Làm người trung bình trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu thì sao?

Vishal Khandelwal là nhà đầu tư người Ấn Độ, ông cũng là người sáng lập blog về đầu tư giá trị Safal Niveshak (có nghĩa là nhà đầu tư thành công) với nhiều bài viết sâu sắc và hình ảnh minh họa đặc sắc. Dưới đây là đôi lời tâm tình của ông về việc làm người trung bình trong xã hội đề cao alpha.

Làm “người trung bình” trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu thì sao?
Nhà đầu tư người Ấn Vishal Khandelwa

Làm “người trung bình” trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu

Làm “người trung bình” trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu thì sao?

Tôi là một học sinh bình thường ở trường. Mặc dù xung quanh tôi toàn những người đạt thành tích cao, nhưng tôi không bao giờ băn khoăn hay đặt nặng việc phải trở nên phi thường, dường như tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ cạnh tranh để đạt cấp độ như họ. Nhận xét phổ biến nhất trong những cuốn sổ liên lạc của tôi đều mang dáng dấp của câu nói này – “Một cậu bé ngoan ngoãn có thể làm tốt hơn mức trung bình nhờ vào sự chăm chỉ.”

Tôi biết mình không thể dựa vào việc học hành chăm chỉ hơn để mà vượt lên trên mức trung bình.

Dù sao đi nữa, tôi không nhận được thư giới thiệu để vào đại học tốt nhất sau phổ thông, tôi cũng không nhận được suất học bổng nào, và không ai trong gia đình của tôi, kể cả bản thân tôi, kỳ vọng tôi sẽ trở thành một ngôi sao.

Cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy ngay cả khi tôi bắt đầu học MBA, một lần nữa tấm bằng này được cấp từ một trường đại học trung bình ở Mumbai. Hồ sơ xin việc đầu tiên của tôi cũng ở mức trung bình, và tôi nhận một mức lương trung bình, còn trong mắt cha tôi, mức lương đó nằm dưới mức trung bình.

Sống ở thành phố đắt đỏ như Mumbai cũng có nghĩa là tôi không có khoản tiết kiệm vượt mức trung bình trong vài năm đầu đời, mặc dù tôi đã tiết kiệm hết sức.

Đã hơn hai mươi lăm năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu coi mình là một người trung bình với khả năng trung bình và tham vọng trung bình. Bằng cách nào đó, việc giữ suy nghĩ này trong thế giới mà người ta không ngừng tìm kiếm alpha hay người dẫn đầu đã đem lại cho tôi niềm vui và sự hài lòng với chính mình.

Làm “người trung bình” trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu thì sao?
Khi con cái của tôi hỏi tôi muốn chọn tên gì cho mình nếu tôi là một siêu anh hùng, tôi không thể nghĩ ra cái tên nào khác ngoài “Người Trung Bình” (Average Man).

Tôi không quá tham vọng, tôi làm những việc mình yêu thích, dành thời gian với những người tôi yêu, và không lo lắng cuộc đua sẽ đi về đâu và dù đứng giữa trời alpha tôi nghĩ mình vẫn giữ tâm thế trầm ổn trong suốt những năm qua.

Điều này cũng giúp ích cho tôi trong việc đầu tư, nhờ không theo đuổi lợi nhuận trên mức trung bình, tôi đã tránh xa các ngành và cổ phiếu nóng trong phần lớn sự nghiệp đầu tư của mình, và do đó thu về mức lợi nhuận đủ để giúp tôi đạt được mục tiêu mà không phải viện đến sức mạnh phi thường nào.

Đừng hiểu nhầm ý tôi nhé. Tôi không nói bạn ngừng việc cố gắng để trở thành người giỏi nhất trong cuộc sống hay đầu tư, hoặc ngừng trở thành chuyên gia hoặc thuần thục những điều quan trọng nhất với bạn.

Tất cả những gì tôi muốn nhắn nhủ là hãy hài lòng với việc trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình ngay cả khi nó ở mức trung bình và không có gì phi thường theo tiêu chuẩn xã hội. Trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân là những gì bạn cần để sống một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc.

Hãy biết hài lòng với tỷ suất lợi nhuận hợp lý cho các khoản đầu tư của bạn và giúp bạn ngon giấc vào ban đêm, thay vì theo đuổi lợi nhuận siêu khủng như các nhà đầu tư ‘ngôi sao’ xung quanh bạn bằng cách chấp nhận rủi ro lớn. Đó là điều cần thiết để bạn đạt được mục tiêu tài chính của mình.

Vấn đề là xã hội và văn hóa của chúng ta coi trọng thành tích cao trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Chúng ta muốn trở thành những người đàn ông và phụ nữ alpha, có sự nghiệp sáng giá, con cái thành đạt, thân hình lý tưởng, thành tích đầu tư đánh bại tất cả mọi người và sự thịnh vượng tài chính khiến chúng ta sở hữu vật chất nhiều hơn những người khác.

Trong bối cảnh này, hài lòng với việc có “đủ” được cho là điều đáng xấu hổ. Không tham vọng được cho là lười biếng. Suy nghĩ “tôi có đủ” là một tội lỗi. “Trung bình” là cụm từ đáng khinh.

Làm “người trung bình” trong thế giới thần tượng kẻ dẫn đầu thì sao?
Nguồn: Safalniveshak

Gần đây tôi đã đọc một bài viết của Krista O’Reilly, trong đó lặp lại chính xác những gì tôi cảm thấy về “là người trung bình” trong suốt cuộc đời mình:

“Thế giới là một nơi ồn ào. Những thanh âm lớn, thúc giục đang dạy tôi phải hối hả, cải thiện, xây dựng, phấn đấu, khao khát, tiếp thu, cạnh tranh và nắm bắt nhiều thứ hơn nữa. Vì sự nghiệp to lớn và tốt đẹp. Hy sinh giấc ngủ để làm việc. Phấn đấu cho sự xuất sắc. Ra biển lớn hoặc về nhà. Tạo tác động lớn cho thế giới. Làm cho cuộc sống của bạn có ý nghĩa.

Nhưng nếu tôi không có khát khao lớn ấy? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả phấn đấu cho sự xuất sắc khiến tôi buồn bã, hao mòn, suy kiệt? Đánh mất niềm vui. Liệu tôi không thấy đủ sao?”

Trong những năm qua, nhiều lần tôi đã đặt câu hỏi như vậy cho bản thân. Có điều gì sai với “người trung bình” sao? Và làm thế nào để tôi cân bằng điều này với bản năng thoáng qua của mình để thành công?

Trong vài năm đầu tiên bắt đầu trang Safal Niveshak, tôi đã làm việc cực kỳ chăm chỉ để xây dựng tên tuổi. Tôi đã viết không biết bao bài viết, dành vô số giờ để xây dựng trang web và tên tuổi của tôi trên phương tiện truyền thông xã hội. Tôi cũng làm việc chăm chỉ để rèn dũa và đào sâu các kỹ năng đầu tư của mình. Tôi đã nếm được mùi vị thành công, và tôi rất thích nó.

Nhưng cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Tôi đạt được nhiều hơn những gì tôi từng mơ ước – cả trong sự nghiệp viết lách và đầu tư của mình – nhưng đâu đó vẫn có cảm giác khó chịu vì vẫn còn nhiều thứ phải thực hiện, và tôi vẫn không đủ sức thích nghi trong đám đông những người theo đuổi những nấc thang cao hơn trong cuộc sống.

Theo thời gian, cảm giác này ổn định, và tôi quay trở lại hài lòng với bất cứ điều gì mình đạt được cho đến nay.

Có rất nhiều điều tôi có thể làm với sự nghiệp của mình. Viết và xuất bản sách, xuất hiện nhiều hơn trên truyền hình, phát biểu tại các sự kiện lớn, quản lý tiền của người khác, tư vấn cho danh mục đầu tư và kiếm được nhiều tiền hơn khi làm tất cả những điều này. Rồi sau đó…?

Hoặc tôi chỉ cần tận hưởng những gì mình làm và hài lòng.

Bạn thấy đấy, tôi không ý chống lại những người thành công lớn, những người đặt tiêu chuẩn ngày càng cao hơn cho chính họ và những người khác. Nhưng nó đơn giản không phải là trò chơi mà tôi muốn tham gia, vì những người đạt thành tích cao luôn nhìn về phía tương lai và hiếm khi họ hài lòng. Đó không phải là cách sống phù hợp với tôi.

Mark Manson đã viết một bài tuyệt vời để che chở “mức trung bình”, trong đó ông kết luận:

“Tấm vé cho sức khỏe cảm xúc, tựa như đến từ việc ăn rau để cải thiện sức khỏe thể chất – nghĩa là, thông qua việc chấp nhận những sự thật nhạt nhẽo và trần trụi của cuộc sống: một món salad “Bạn thực sự khá trung bình trong phần lớn mọi thứ trong cuộc sống” và bông cải xanh hấp “phần lớn cuộc đời bạn sẽ tầm thường”. Ban đầu điều này sẽ có vị rất tệ. Thật sự tệ. Bạn sẽ lãng tránh để khỏi phải ăn nó.

Nhưng một khi ăn vào, cơ thể bạn sẽ thức dậy với cảm giác hào hứng và sống động hơn. Rốt cuộc, áp lực liên tục để luôn là một điều gì đó tuyệt vời, trở thành người vĩ đại tiếp theo, sẽ không còn đè nặng lên bạn. Sự căng thẳng và lo lắng của cảm giác không thỏa đáng sẽ tan biến. Rồi kiến ​​thức và việc chấp nhận sự tồn tại bình thường của bạn sẽ thực sự giải phóng bạn, giúp bạn hoàn thành những gì bạn thực sự muốn thực hiện mà không có phán xét cũng không có kỳ vọng cao cả.

Bạn sẽ ngày càng trân trọng những trải nghiệm căn bản trong cuộc sống. Bạn sẽ học cách đo lường bản thân thông qua cách thức mới, lành mạnh hơn: niềm vui vì tình bạn đơn giản, tạo ra thứ gì đó, giúp đỡ một người gặp khó khăn, đọc một cuốn sách hay, cười với người mà bạn quan tâm.

Nghe có vẻ nhàm chán phải không? Đó là vì chúng đều là những thứ trung bình. Nhưng có lẽ chúng trung bình vì một lý do. Vì chúng là những điều thực sự quan trọng.”

Cuối cùng, hãy biết rằng trở thành một cỗ máy học tập là việc tốt nhưng bạn có thể không bao giờ trở thành người khôn ngoan nhất. Bạn có thể thích viết nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ trở thành nhà văn vĩ đại nhất. Bạn có thể làm việc chăm chỉ để chọn cổ phiếu của mình nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ là nhà đầu tư tài giỏi nhất ngoài kia.

Mà khả năng lớn, bạn sẽ chỉ ở mức trung bình trong hầu hết hoặc tất cả những công việc này và những công việc khác. Vậy thì sao? Hoàn toàn ổn chứ sao!

Và giống như tôi, bạn sẽ có một cuộc sống chậm rãi, đơn giản, yên tĩnh. Một cuộc sống trung bình, mà tôi nghĩ như vậy là đủ rồi.

Nguồn: Safalniveshak, Happy Live dịch

Có thể bạn quan tâm: Tủ sách Đầu tư Happy.Live

tủ sách đầu tư

ĐỌC THỬ

Các viết cùng chủ đề