6 bài học đắt giá sau tai nạn gần mất đi cuộc sống của Guy Spier
Bài viết dài nhưng rất rất hay của Guy Spier về bài học kinh nghiệm của cá nhân ông trong cuộc sống sau tai nạn xe đạp. Bài viết có thể áp dụng trong cả cuộc sống nói chung và đầu tư nói riêng.
Đó là một buổi sáng mát mẻ của ngày thứ hai trong chuyến hành trình đạp xe tại Flanders. Tôi đang tập trung đạp xe trên con đường gần thành phố Kortrijk (Vương quốc Bỉ) cũng là trung tâm của đường đua Spring Classic.
Tôi đã tham gia một số câu lạc bộ đạp xe và đi dọc con đường huyền thoại cùng với team Cannondale chuyên nghiệp. Đến giữa buổi sáng, tôi bắt đầu thấm mệt và cảm thấy bị bỏ sau nhóm một chút. Nhưng một anh bạn mà tôi gặp vài ngày trước đã đạp chậm lại và tôi bám theo anh ấy để có thể bắt kịp những người khác.
Tôi đã cố gắng đạp phía sau và cách bánh xe của anh ấy khoảng 2 inch để tận dụng bóng khí động học (wind shadow). Điều này có nghĩa tôi đi nhanh hơn khoảng 15-20% so với bình thường.
Tai nạn xe đạp vào những ngày đầu xuân
Sau đó, khi nhìn lên, tôi thấy bóng một người đạp xe đi từ hướng khác tiến lại. Giật mình, người bạn của tôi phanh gấp và chệch bánh. Tôi nhớ đã nhìn thấy bánh sau của anh ấy đè lên bánh trước của tôi và bẻ nó sang bên trái. Ngay lập tức, chiếc xe của tôi đi theo hướng của bánh trước và tôi bay sang phải. Khi tai nạn bất thình lình, tôi thoáng hoa mắt thì đã nằm dưới một cái rãnh, ngửa mặt lên nhìn thấy một màu xám xanh, màu bầu trời đầu xuân.
Theo bản năng, tôi biết là mình không nên di chuyển. Đầu tiên, tôi nghĩ đến cái đầu của mình. Nó vẫn yên ổn, nón bảo hiểm vẫn đang nằm trên đầu tôi. Còn may, tôi nghĩ. Kế tiếp là cổ, tôi di chuyển đầu nhẹ và cảm thấy vẫn ổn. Tay, chân và các ngón tay – chúng đều ổn. Nhưng tôi cảm thấy khó đứng dậy.
Sau đó anh bạn đạp xe của tôi đến và bảo “Anh ổn chứ?”. Tôi nhìn anh ấy mơ màng và đáp “Tôi nghĩ vây”. Anh ấy nói nếu tôi cần anh ấy đỡ dậy, hãy đưa cánh tay trái của tôi lên. Rồi tôi đứng dậy từ tốn. Cảm giác có một chút choáng váng, tôi nhìn xuống thì thấy vệt máu chảy dài ở phía chân và tay phải. Sau đó, đưa mắt nhìn qua phần cơ thể đang sưng to ở bên vai phải. Tôi cảm giác không ổn lắm và thấy buồn nôn. Tôi bị tụt huyết áp – điều đó có nghĩa là khi tôi nhớ lại về các hoạt động của cơ thể mình, tôi cảm thấy khá chóng mặt. Tôi thường xuyên bị ngất khi nhìn thấy máu của chính mình.
“Tôi cần ngồi xuống”, tôi nói và nhận ra rằng cơn sốc đang đến nên sẽ không thể tiếp tục đạp xe. Người bạn đề nghị giúp và tôi gật đầu tán thành. “Thực sự tôi nghĩ tôi cần nằm xuống”. Anh ấy đưa tôi một chai nước và tôi bước chậm rãi lên đám cỏ mềm bên cạnh đường mai để nằm nghỉ.
Bốn mươi phút sau, tôi đến bệnh viện ngoại ô Kortrijik, kết quả chẩn đoán có thể biết trước qua cách tôi đang đỡ cánh tay phải của mình – để đỡ áp lực lên trên vai phải. Nhưng bức hình chụp X-quang xác nhận: Tôi đã bị đứt hoàn toàn ba sợi gân có chức năng khác nhau để nối một loại xương tên là acrimioclavicle với vai. Trong thang đo nghiêm trọng của chấn thương từ 1 tới 6, mức độ chấn thương của tôi là 3. Có khả năng tôi phải phẫu thuật. Họ đưa tôi quay trở lại khách sạn với một đơn thuốc dùng để giảm 2 cơn đau – dafalgan và diclofenac.
Chấn thương cấp độ 4 (trên 6)
Tôi đã sắp xếp một chuyến bay thẳng về Zurich để khám trực tiếp tại Bệnh viện Đại học Orthpedic ở Balgrist. Họ chẩn đoán đó là chấn thương cấp độ 4. Về phần của tôi, tôi chỉ muốn thoát khỏi tình trạng khổ sở đó. Tôi muốn dùng thuốc gây mê và nghe họ nói “để vào đó và khắc phục nó”, đó là những từ ngữ chính xác mà bác sĩ Gerber, một bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, là chuyên gia trong về xương vai đã nói “Làm ơn, hãy khiến nó trở lại như cũ”.
Thay cho ánh mắt ân cần, ông ấy giải thích ca phẫu thuật cần ít nhất 3 tháng để phục hồi, không có gì đảm bảo kết quả sẽ tốt hơn. Nếu tôi là con trai của ông ấy, ông có lẽ đã không thể thực hiện ca phẫu thuật.
Với ý nghĩ đó, tôi được chuyển về nhà với liều thuốc đặc biệt: liều thuốc có chứa thuốc phiện làm giảm đau như cách hoạt động của mocfin. Khi quay trở về nhà, tôi uống liều thuốc đầu tiên và cẩn thận nằm xuống. Trong một lúc, tôi cảm thấy người tôi lâng lâng như con diều và bất tỉnh.
Sáng hôm sau, khi thuốc hết tác dụng, tôi vô tình dịch chuyển vai và cảm thấy đau vô cùng. Đó không phải cơn đau nhanh và đột ngột, đó là cơn đau âm ỉ. Thực sự đau đớn dữ dội, cơn đau khổ sở nhất mà tôi từng trải nghiệm trong cuộc đời.
Không may cho tôi, thuốc giảm đau ở tầng dưới mà tôi đang nằm bất động. Vợ của tôi, Lory thì không có ở nhà. Không có ai ở đó để giúp đỡ cho tới khi cô bảo mẫu đón bọn trẻ ở trường về. Cuối cùng, tôi đã gây được sự chú ý của cô ấy và tôi thấy biết ơn khi uống 1 liều tramadol – đi kèm với một ly si-rô phúc bồn tử, tôi thấy cảm kích khi thuốc phát huy tác dụng, cơn đau biến mất.
Khi nghĩ lại về năm ngày đầu tiên này, đó là một vết mực ố và tồi tệ khi tôi cố gắng ra khỏi giường, ngã trên sàn gỗ của phòng ngủ. Tôi chỉ biết nằm, quằn quại trong cơn đau chảy đến chảy nước mắt nhưng bất lực.
Không có gì khác ngoài những cơn đau, điều này thật kinh khủng và tôi thấy thật tồi tệ.
Thời khắc dễ dàng nhất là nhờ sự giúp đỡ của tramadol, bấy giờ tôi tạm thoát khỏi thực tại, quay trở về với hạnh phúc và sung sướng khi thuốc bắt đầu có tác dụng.
Ba tuần kể từ khi tai nạn và tôi không phải chịu những cơn đau chết người nữa. Mỗi ngày, vai của tôi phục hồi một chút và tôi có thể cử động thêm một chút. Bây giờ, tôi đã có thể từ từ tự mặc áo khoác. Bác sĩ Gerber tự tin về khả năng phục hồi hoàn toàn. Ông ấy giải thích rằng, với lượng bài tập vật lý trị liệu cao độ, khả năng là 9/10 tôi sẽ không cần phẫu thuật nữa. Tôi thích tỷ lệ này, nhưng tôi vẫn ghét sự không chắc chắn và ước gì nó có thể cao hơn. Đôi khi, tôi cảm thấy cắn rứt muốn khóc và buồn nôn khi nghĩ về chấn thương trên vai của mình.
Những bài học sau cơn đau
Mọi việc tồi tệ đã qua, bây giờ tôi có thể ngẫm nghĩ lúc rảnh rỗi, tôi nên làm gì để tránh đi những tai nạn và có thể rút ra bài học gì. Tôi đưa ra giả thuyết với bác sĩ Gerber dưới góc nhìn của nhà tâm lý học Carl Jung “Không hề có tai nạn nào cả”. Bác sĩ Gerber đã bác bỏ nhanh chóng và nhẹ nhàng. Ông ấy nói “theo quan điểm của tôi, có một số thứ được xem là tai nạn. Thỉnh thoảng, Chúa đơn giản không để mắt tới chúng ta”. Đây là cụm từ ông ấy đã lặp đi lặp lại với nhiều bệnh nhân gặp tai nạn.
Nhưng tôi xin đưa ra điểm khác biệt.
Tôi đã tua lại nhiều lần tình huống tai nạn trong đầu. Hết lần này đến lần khác, ước rằng mọi thứ đã diễn ra khác đi. Và trong lúc đó, không nghi ngờ gì về việc tai nạn, từ góc nhìn hiện tại, tôi đã kinh hãi với những rủi ro mà tôi đã nhận lấy. Michael – anh họ của tôi là một hướng dẫn viên trượt tuyết, gọi đó là lỗ hổng về kiến thức. Nếu đúng như vậy, điều này phải trả cái giá khổng lồ và đau đớn. Một điều mà tôi sẽ tránh được nếu hiểu biết về kiến thức này.
Mục đích của tôi khi viết câu chuyện này là để rút ra những bài học. Để ghi nhớ và làm cho rõ ràng thì tôi không bao giờ nhận những rủi ro này một lần nữa.
Có lẽ bạn cũng sẽ học được những bài học. Hãy rút ra những bài học từ những sai lầm này của tôi trước khi bạn mắc phải chúng.
Bắt đầu bằng câu hỏi là tại sao tôi lại chạy xe quá nhanh, cách chỉ 2 inch so với bánh sau của người đi trước. Thực sự mà nói, chạy đuổi theo nhóm có thể rất hào hứng. Nhưng tôi không cố gắng để chiến thắng cuộc đua và nói chung, tôi không phải người thích tìm cảm giác hồi hộp. Tại sao tôi lại làm như vậy? Và tại sao lại đạp sát bánh xe của anh bạn đó?
Câu trả lời đơn giản là tôi không muốn làm cả nhóm chậm lại. Đây là một nhóm gồm những người vận động viên đạp xe rất khỏe và cả nhóm muốn chạy nhanh. Một tháng trước, tôi đã chấp nhận lời mời tham gia từ một người bạn, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi quan ngại mình sẽ làm cả nhóm chậm nhịp và tôi muốn đảm bảo họ thấy thấy ổn với điều này.
Nhưng sau tai nạn của tôi, tôi nhận ra rằng điều này gần như chưa đủ. Rất có thể, tôi không nên nhận lời mời này. Nhưng ngay cả khi chấp nhận lời mời, tôi nên làm rõ ràng hơn nữa với nhóm, với chính bản thân mình và nhấn mạnh rõ ràng hơn bởi vì tôi không muốn là trở ngại cho nhóm, tôi sẽ không đạp xe với nhóm này.
Ai mà cảm thấy vui khi bị xếp cuối trong một lớp kỹ sư và khi là người chậm nhất trong nhóm xe đạp cũng vậy. Nhưng nếu tôi chấp nhận đi với tốc độ của mình, tôi chắc chắn sẽ tránh được tai nạn.
Điều này dẫn tới một vấn đề sâu sắc của bài học nói “không”. Bạn sẽ vui hơn khi đồng ý, trong hầu hết các trường hợp say “no” thường không vui. Nhưng như tai nạn cho thấy, thất bại trong việc nói không đem lại cái giá quá đắt.
Một số bài học cơ bản về sự an toàn
- Ngay cả khi chấp nhận quyết định đạp xe có trợ lực, có một số cách an toàn và kém an toàn hơn trong quyết định này. Lý tưởng nhất là chỉ đạp xe trong điều kiện kiểm soát được – khi con đường không cho các phương tiện lưu thông và tất cả các vận động viên đạp xe phải di chuyển cùng một hướng. Trong trường hợp của tôi, chúng tôi chạy trên con đường dành cho giải xe đạp, không phải đường bình thường. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có một số người đi từ hướng khác. Tôi đã kể lại câu chuyện tai nạn này với một người bạn, tôi đã nhớ bằng cách nào đó, khi bánh xe của tôi vừa đi qua, tôi thấy một người khác đi ngang qua chúng tôi từ hướng khác. Tại thời điểm này, tôi nhận ra người bạn đạp xe phía trước tôi, theo vô thức, phanh gấp và xoay chệch sang hướng khác một cách mất bình tĩnh. Và bây giờ anh ấy có thêm kinh nghiệm chạy xe. Nhưng anh ấy chỉ mới tới Bỉ một ngày trước đó từ Mỹ và có khả năng là anh ấy chưa chuẩn bị và chưa từng lái trong những con đường dành cho xe đạp hẹp như ở Châu Âu.
- Trong việc mời tôi tham gia nhóm đạp xe, anh ấy hoàn toàn khiến tôi tin tưởng trong việc lái xe theo nhóm. Anh ấy cam kết rằng sẽ không phanh gấp và chuyển hướng. Và tôi không nghi ngờ việc anh ấy có thể làm khác đi lời nói của mình. Nhưng anh ấy đã làm vậy. Đó là sai lầm rất lớn của tôi vì đã tin vào một người mà tôi biết rất ít về kinh nghiệm của họ.
- Ngoài ra, anh ấy và nhóm cũng chỉ trong độ tuổi 35, trong khi tôi đã hơn 40. Những người trẻ tuổi năng động hơn luôn cố gắng khiến tôi làm những việc vượt xa khả năng của tôi và họ thực sự tin rằng tôi có khả năng làm điều đó. Họ sẽ đánh giá sai về độ tuổi và khả năng của tôi, và testosterone ở nam giới sẽ khiến tôi khao khát muốn tham gia cùng. Điều tôi cần hiểu ra là tôi sẽ không bao giờ có thể giải thích và thuyết phục những người khác. Tôi chỉ cần quyết định điều này có an toàn với tôi hay là không, và từ chối khi nó không an toàn, một cách chắc chắn nhất là không nghĩ hay bận tâm về việc họ suy nghĩ thế nào về quyết định của tôi.
- Thậm chí khi tôi thu nhỏ bức tranh chút nữa, vẫn có thêm những bài học cho tôi. Trong những ngày trước hành trình, tôi không hoàn toàn chắc chắn mình muốn tham gia với nhóm tại Kortrijk hay không. Trước tiên, tôi đặt chuyến đi như là một phần thưởng cho sự chăm chỉ làm việc. Sau hai năm đầu tắt mặt tối, tôi đã hoàn thành xong cuốn sách (Lột xác để trở thành nhà đầu tư giá trị). Sau khi dành hết thời gian cho việc lên bản thảo ở trong nhà, tôi cảm thấy phấn khích khi đi ra ngoài, luyện tập lấy lại thân hình khỏe đẹp. Nhưng sau đó vợ của tôi, Lory nhận ra rằng đây là lần duy nhất cô ấy sẽ đến Mexico cho buổi từ thiện. Bọn trẻ sẽ ở với bảo mẫu trong một vài ngày. Lory hoàn toàn tán thành điều này nhưng từ sâu bên trong, tôi thì không. Tôi cảm thấy thiếu trách nhiệm khi để bọn trẻ một mình và tôi thực sự do dự về việc đi. Tôi cứ quanh quẩn để trấn an lại – tham khảo ý kiến bố mẹ, đồng nghiệp. Thực sự, tôi rất mâu thuẫn, tôi chỉ bắt đầu xếp hành lý trước khi ra sân bay khoảng nửa tiếng. Sau đó, lên xe và đi, tôi cảm thấy bản thân như cục pin sắp hết, không thể lái tới sân bay. Nếu không bay chuyến bay đó đến Bỉ, tôi đã không xảy ra bất kỳ điều gì cả. Hồi tưởng về quá khứ, đơn giản là tôi đã không chịu lắng nghe bản năng rất mạnh mẽ bên trong đã cảnh báo mình. Và thực sự có một sự buồn nhẹ trong khi tôi đến Bỉ. Tâm trí tôi không thực sự muốn tham gia cùng nhóm, và không thực sự tập trung đạp xe.
- Không chỉ không rơi vào trạng thái tinh thần thích hợp. Tôi đã không cố gắng làm một điều gì để đem lại trạng thái tinh thần tốt hơn. Ngược lại, 7 năm về trước, tôi lái mô tô ở thành phố New York nhưng không gặp tai nạn nào cả. Đó không chỉ là may mắn của tôi. Việc chọn lái mô tô tại New York, bản thân tôi đã nhận thức được đây là việc làm nguy hiểm. Tôi nghiên cứu thống kê về tai nạn và rất cẩn thận giảm thiểu các rủi ro – không lái xe vào ban đêm, trong khi trời mưa hoặc khi có cồn trong người. Tôi còn biết những tình huống trên đường có thể dẫn tới tai nạn và cẩn thận tránh chúng. Nhưng tôi chưa bao giờ phân tích tương tự như vậy khi đi xe đạp.
Tôi tin rằng sự chuẩn bị tinh thần sẽ bảo vệ tôi. Tương tự đối với một nhóm. Không ai trong nhóm đã đưa ra những chỉ dẫn an toàn, một buổi nói chuyện ngắn nhắc nhở mọi người trong tập thể khi tham gia vào một hoạt động tiềm ẩn sự nguy hiểm và nhắc nhở mọi người chú ý về sự an toàn.
Những thứ này có giúp tôi an toàn? Có lẽ không. Nhưng một số cơ hội đã bị bỏ sót trong việc giảm thiểu rủi ro tai nạn. Rất nhiều trái cây mọc trong tầm tay.
Vậy nên, đây là những bài học tôi đã rút ra được:
- Đạp xe là một môn thể thao nguy hiểm. Chuẩn bị tâm lý thật tốt trước mỗi chuyến đi. Ngoài việc kiểm tra sự an toàn của bản thân, đảm bảo rằng các thành viên trong nhóm đã thảo luận về vấn đề an toàn – để nâng cao ý thức về sự an toàn.
- Lắng nghe bản năng. Nếu tôi không thoải mái với vấn đề gì đó, tôi có thể hủy bỏ. Tôi có thể nói không. Thậm chí phần còn lại của thế giới nghĩ rằng tôi là một người nhút nhát, già yếu hoặc một kẻ bỏ cuộc. Thay đổi suy nghĩ của mình là chuyện bình thường. Điều gì ổn ngày hôm qua có thể không ổn trong hôm nay.
- Chú ý tới các đồng đội thân thiện. Chú ý tới những đồng đội trẻ có thể đánh giá quá khả năng của tôi. Chỉ vì ai đó nghĩ họ là một người lái xe cừ và chỉ vì ai đó nghĩ tôi chấp nhận thử thách không có nghĩa điều đó đúng.
- Chú ý khi đạp xe với một tay đua mà tôi không biết. Hãy cẩn trọng với một người không biết về lộ trình, về những điều mới mẻ của đường đua hay những người chỉ vừa tiếp cận khu vực. Nếu tôi quyết định đạp xe thì tốt hơn hết nên đạp trong khu vực tôi có thể kiểm soát được.
- Chú ý về việc lái xe hay những hoạt động khác với một nhóm nhanh hơn, khỏe hơn, trẻ hơn và không thận trọng. Những điều này sẽ gia tăng việc tôi nhanh chóng gặp phải những rắc rối.
- Và đây là những suy nghĩ cuối cùng: cha tôi là một phi công cá nhân rất nhiệt tình. Ông ấy lái một chiếc Piper Aztec sáu chỗ ngồi. Ông ấy cũng là độc giả cuồng nhiệt của flying mags, mà đặc biệt ở chuyên mục “Tôi đã có những bài học từ việc lái máy bay”. Mục này nói về những câu chuyện thật trong những trường hợp suýt tử vong mà không phải là những tai nạn chết người hay những chuyến đi kém may mắn. Mỗi câu chuyện lại bao gồm những kiến thức quý giá khiến người đọc có thể có thêm hiểu biết về việc lái máy bay. Với kinh nghiệm vừa trải nghiệm về sự nguy hiểm của đạp xe, tôi tìm tới những chuyên mục trong tạp chí đạp xe và những cuốn sách. Không có nhiều cuốn sách về chủ đề này. Điều này không tốt và phải thay đổi trong văn hóa đạp xe.
Việc đạp xe có những tai họa tiềm tàng. Tai nạn của tôi đã xảy ra một cách khác biệt, tôi đã có thể đánh mất cuộc sống, có thể kết thúc với kết cục bị liệt cả chân và tay. Một tai nạn ở vai vẫn thực sự nhẹ nhàng và tôi rất biết ơn với điều đó. Thậm chí, tôi đã học được những bài học tốt hơn và khiến chúng trở nên có giá trị. Chúng đều phải trả giá rất cao.
Suy nghĩ của chúng tôi về bài học rất hay và sâu sắc trên
Chúng ta không thể thành công bằng những bài học từ những sai lầm của người khác, tuy nhiên chúng ta vẫn nên biết để tránh xa chúng, chẳng ai muốn nhảy xuống một cái hồ đầy cá sấu sau khi biết có cá sấu trong hồ. Những bài học này hoàn toàn có thể áp dụng vào cuộc sống và cả trong đầu tư như sau:
- Sự cẩn trọng, tìm hiểu kỹ lưỡng có thể bảo vệ bạn trong nhiều trường hợp, cần học cách kiểm soát rủi ro trước khi tham gia vào một thương vụ đầu tư hơn là chỉ đặt mục tiêu lợi nhuận.
- Hiểu được doanh nghiệp mà bạn đang sở hữu là một trong những điều tối quan trọng, doanh nghiệp đó có nằm trong vòng tròn năng lực của bạn hay không – “Rất nhiều trái cây mọc trong tầm tay”.
Nguồn: Guyspier.com/ Người đầu tư dịch
Có thể bạn quan tâm:
Lột Xác Để Trở Thành Nhà Đầu Tư Giá Trị – Guy Spier
Hành trình lột xác từ tay “mafia” cò mồi phố Wall
trở thành nhà đầu tư giá trị chân chính