Charlie Munger và câu chuyện về nghiên cứu học thuật trong chính sách đầu tư
Charlie Munger đã tham gia vào một cuộc tranh luận liên quan đến việc nghiên cứu học thuật trong chính sách đầu tư với giáo sư William Bratton.
Cả nhóm thảo luận về nghiên cứu của giáo sư William Bratton thuộc Trường Luật Rutgers-Newark về đề tài công ty trả cổ tức cho cổ đông thay vì tái đầu tư lợi nhuận.
Charlie Munger sớm “bắt thóp” Bratton bằng một giả định mà ông cho là thiếu sót trong nghiên cứu:
Munger: Tôi hiểu ý ông là không có chính sách chia cổ tức nào phù hợp với tất cả và ông có cùng quan điểm với vị giáo sư (Jill E. Fisch của đại học Luật Fordham), hôm qua vị này trình bày rằng không có mô hình quản trị chung nào phù hợp cho mọi doanh nghiệp?
Bratton: Tôi hoàn toàn cùng quan điểm với Giáo sư Fisch trong mệnh đề đơn giản ấy.
Munger: Nhưng ông nói trong kinh tế có một số góc nhìn gần đây về chính sách chia cổ tức tối ưu hay đầu tư tối ưu phải không?
Bratton: Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết đầu tư tối ưu là gì.
Munger: Không, tôi không biết. Ít nhất là tôi không hiểu sâu như những ai dùng thuật ngữ này.
Bratton: Tôi không biết thực tế thế nào… nhưng về mặt lý thuyết, nếu tôi biết điều đó thì hội nghị này sẽ là về tôi chứ không phải về Warren Buffett. [tiếng cười từ khán giả]
Munger: Điều gì đánh dấu kinh doanh trở nên chưa đạt tối ưu trong một doanh nghiệp bình thường hoặc khi khoản đầu tư chưa đạt tối ưu?
Bratton: Khi lợi nhuận trên khoản đầu tư thấp hơn chi phí sử dụng vốn.
Munger: Và chi phí sử dụng vốn là gì?
Bratton: Chà, câu hỏi hay đấy [tiếng cười] và tôi sẽ…
Munger: Chà, nếu ông định dùng chi phí sử dụng vốn để nêu định nghĩa về nó thì cạn quá.
Bratton: Tôi rất muốn biết đấy, chúng ta đang nói về mặt lý thuyết.
Munger: Không, tôi muốn biết chi phí sử dụng vốn trong mô hình này là gì.
Bratton: Trong mô hình này ư? Nó sẽ được trình bày.
Munger: Ở đâu? Không có trong nghiên cứu này sao?
Bratton: Đúng vậy. [tiếng cười]
Munger: Chà, một số người trong chúng tôi không thấy điều này là thỏa đáng [cười].
Bratton: Tôi đã nói thật ngớ ngẩn nếu áp nó vào việc đưa ra quyết định đầu tư trong thực tế [tiếng cười]. Họ chỉ đang tìm cách dùng một quan điểm cụ thể về hành vi con người để giải thích mà thôi.
Munger: Nhưng nếu ông giải thích mọi thứ bằng khái niệm con mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo của khái niệm con ra sao thì đó là kiểu giải thích gì? [tiếng cười]
Bratton: Đó là lối giải thích theo khoa học xã hội. Chúng ta phải tạm chấp nhận thôi.
Munger: Thế ông có cho rằng cũng dễ hiểu nếu một số người thấy những điều này vớ vẩn không? [tiếng cười]
Bratton: Hoàn toàn dễ hiểu, dù tôi đã cố hết sức truyền thụ. [tiếng cười]
Munger: Tại sao? Ông làm điều này chi vậy? [tiếng cười]
Bratton: Do là phần việc của tôi. [tiếng cười]
Munger: Ý ông bảo với tôi do ai cũng dạy mấy điều đó nên ông cũng làm theo à. [tiếng cười]
Hai bên tung hứng với giọng điệu hòa nhã, nhưng luận điểm trao đổi rất nghiêm túc. Sau đó, để đảm bảo bình luận của mình không bị hiểu lầm, Charlie Munger nói thêm:
“Tôi không muốn nhận xét của mình về chi phí sử dụng vốn bị hiểu là tôi đánh giá phần lớn nghiên cứu của Giáo sư Bratton là sai. Tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn đúng. Khi ông ấy bàn về chi phí đại diện của tập đoàn và quy tắc về mức nợ cũng như quy ước cổ tức, tôi thấy ông hoàn toàn đúng. Trong phạm vi giải thích học thuật, tôi đánh giá những điều ông phát biểu đều là đúc kết sâu sắc. Chỉ có chi phí sử dụng vốn là khiến tôi hơi cao hứng thôi.” [tiếng cười]
Mặc dù bấy giờ Munger không nói ra, ông có quan điểm riêng về cách đo lường chi phí sử dụng vốn đầu tư. Buffet giải thích tại Berkshire, chi phí sử dụng vốn được đo bằng khả năng công ty tạo ra hơn 1 đô la từ mỗi 1 đô la lợi nhuận giữ lại. “Nếu chúng tôi giữ lại những tờ 1 đô la mà chúng không sinh ra nhiều giá trị hơn khi ở trong tay bạn, thì chúng tôi thất bại trong việc quản lý chi phí sử dụng vốn của mình,” Buffet nói.
Nguồn: Trích từ sách “Damn Right!”
Có thể bạn quan tâm
Damn Right! – Tác giả Janet Lowe
Những bài học “đắt giá” của bậc thầy Charlie Munger
Cánh tay phải của Warren Buffett