fbpx

Nhân viên muốn tăng lương? Trước khi ra quyết định, hãy hỏi họ điều này!

Trong môi trường doanh nghiệp hiện đại, quản lý tiền lương và đãi ngộ nhân sự không còn là bài toán tài chính thuần túy – mà là yếu tố sống còn để giữ chân người giỏi và tối ưu hiệu suất tổ chức. Từ một quyết định gây chấn động của đội bóng Tennessee Titans khi chia tay “linh hồn” của mình – Eddie George – bài viết dưới đây sẽ giúp bạn hiểu sâu sắc hơn về cách thiết lập cơ chế lương thưởng hiệu quả, công bằng và phù hợp với giá trị thực sự mà nhân viên tạo ra. Đây chính là nền tảng của nghệ thuật lãnh đạo trong kỷ nguyên cạnh tranh dữ dội.

Năm 2004, Tennessee Titans – đội bóng bầu dục nổi tiếng của Mỹ – buộc phải đưa ra một quyết định mà đến nay vẫn còn được nhắc lại như một trong những lựa chọn khó khăn nhất trong lịch sử đội bóng: chia tay Eddie George.

Eddie không chỉ là một vận động viên từng giành giải Heisman, anh còn là linh hồn của đội suốt tám năm. Trong và ngoài sân cỏ, anh là biểu tượng của sự tận hiến – luôn truyền cảm hứng, tham gia từ thiện, kết nối cộng đồng. Mỗi trận đấu trên sân nhà, hàng ngàn cổ động viên cùng hô vang: “Eddie, Eddie, Eddie!”

Nhưng đằng sau ánh hào quang là con số 5 triệu USD mỗi mùa giải – một mức lương quá cao trong khi thành tích của Eddie đã dần đi xuống. Trong khi đó, Chris Brown, một cầu thủ trẻ, ít được ra sân nhưng đã chứng minh được năng lực: 221 yards chỉ sau vài lần thi đấu, với mức lương vỏn vẹn 230.000 USD.

Sự chênh lệch khổng lồ này đặt ra một câu hỏi: “Liệu cảm xúc có nên tiếp tục được ưu tiên hơn hiệu suất?”

“Mỗi yard chạy của George tốn gần 4.850 đô, trong khi Brown chỉ tốn khoảng 1.040 đô.” – Glenn Shepard.

Kết quả: Eddie được chuyển sang Dallas Cowboys. Chris Brown – người trẻ, ít tiếng tăm hơn – trở thành trụ cột mới. Và anh không khiến đội thất vọng khi có tới 6/7 trận đạt hơn 100 yards trong mùa giải tiếp theo.

Đó không phải là sự vô ơn. Đó là một quyết định lãnh đạo dựa trên hiệu quả, chứ không phải cảm xúc.

Những bài học lãnh đạo từ câu chuyện Tennessee Titans

1. Trả lương – Một bài toán không đơn giản

Không có công thức cố định cho việc trả lương. Trả thấp, người giỏi nghỉ. Trả cao, dễ sinh ỷ lại. Tại Tennessee, mức lương khởi điểm chỉ hơn 21.000 USD khiến 600 quản ngục bỏ việc trong một năm. Nhưng ở thị trấn khác, nơi mức lương lên tới 52.000 USD, lại có nghịch lý: nhân viên… không còn động lực phấn đấu.

Bài học: Lương là công cụ quản trị – không chỉ để giữ người, mà để khuyến khích phát triển.

2. Tăng lương không phải là phần thưởng

Glenn Shepard từng nhận được câu hỏi: “Vậy phần thưởng cho 20 năm cống hiến là gì?”

Ông đáp: “Là được trả lương trong suốt 20 năm ấy.”

Tăng lương không phải là quà tri ân, mà là kỳ vọng vào tương lai. Người được tăng lương phải tạo ra nhiều giá trị hơn – không phải để “an vị” mà là để vươn lên một tầm cao mới.

3. Thâm niên không đồng nghĩa với giá trị

Một nhân viên 10 năm không có nghĩa là sẽ hiệu quả hơn người 3 năm. Nếu lương tăng mà hiệu suất không đổi, thì giá trị ròng đang… giảm dần. “Năng suất tăng gấp đôi, nhưng lương tăng gấp ba – người đó trở nên đắt đỏ hơn mức đáng có.” – Glenn Shepard. Hãy nhìn vào hiện tại, chứ không phải quá khứ.

4. Đối thoại khi nhân viên đòi tăng lương – Đừng né tránh

Shepard đề xuất một cách tiếp cận rất đơn giản nhưng hiệu quả: “Bạn muốn tăng bao nhiêu? Và bạn sẽ làm gì để xứng đáng với số tiền đó?” Từ đó, cuộc trò chuyện không còn cảm tính, mà trở thành thỏa thuận phát triển hiệu suất.

5. Lương thưởng – Con dao hai lưỡi

Câu hỏi không phải là “trả bao nhiêu”, mà là: “Giá trị người đó tạo ra có xứng đáng với mức lương hay không?” Một hệ thống lương minh bạch, gắn với hiệu suất – sẽ giúp giữ chân người tài. Ngược lại, đãi ngộ thiếu hợp lý sẽ khiến nhân viên rời đi trong lặng lẽ. “Cơ cấu đãi ngộ kém sẽ không giết người tài ngay lập tức, nhưng sẽ khiến họ rời đi trong im lặng.” – Glenn Shepard

Lãnh đạo là biết ra quyết định khó khăn một cách đúng đắn

Chia tay một biểu tượng là điều đau đớn – như việc Titans phải rời bỏ Eddie George. Nhưng doanh nghiệp nào rồi cũng sẽ phải đối diện với những quyết định cảm xúc như vậy. Và điều phân biệt người lãnh đạo vĩ đại với người điều hành thông thường, là khả năng đặt lý trí lên trên cảm xúc, vì sự phát triển bền vững.     

Theo Nghệ thuật kinh doanh và tiếp thị 

Có thể bạn quan tâm

Thuật lãnh đạo nơi công sở

ĐẶT MUA

Nội dung chương trình dành cho bạn:

Các viết cùng chủ đề